Lâm Hồ không tự tin được bản thân sẽ có thể làm được giống như Cố Chi Tang, cho dù bị liên tục chèn ép khiến thanh danh rơi xuống đáy vực mà vẫn có thể nắm bắt được cơ hội để đứng lên.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy rất muốn bật khóc, bắt đầu thấy hối hận khi lúc trước đã đồng ý ký hợp đồng với Tiền Chứng.
Đợi đến khi đến phòng riêng đó thì Lâm Hồ nhìn thấy tổng giám đốc béo ục ịch của tập đoàn X đang ngồi trên bàn rượu. Lúc đó, cô ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh, tay chân lạnh lẽo.
Trên mặt của Tiền Chứng treo một nụ cười mỉm nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Đứng đó làm gì, cô lại đây rót rượu cho tổng giám đốc X đi. Hôm nay, chúng ta đến đây để bàn chuyện hợp tác.”
Toàn bộ quá trình ngồi trên bàn rượu, Lâm Hồ đều cực kỳ lo lắng và đề phòng. Cô ta thấy Tiền Chứng và tổng giám đốc kia ăn món gì thì mới động đũa tượng trưng vào món đó, hoàn toàn không dám chạm vào đồ ăn khác.
Lâm Hồ cố gắng nở nụ cười xã giao dưới ánh mắt quan sát và đánh giá của tổng giám đốc kia, toàn bộ quá trình đều không hề dính một giọt rượu nào.
Tổng giám đốc kia có chút mất hứng: “Lão Tiền à, có vẻ như nghệ sĩ dưới tay ông không nể mặt tôi chút nào.”
Sắc mặt của Tiền Chứng càng khó coi hơn: “Lâm Hồ, còn không kính tổng giám đốc một ly đi.”
Vẻ mặt của Lâm Hồ tái nhợt, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay.
Tuy nhiên, cô ta vẫn cắn răng nói: “Anh Tiền, hôm nay em uống thuốc dị ứng nên thật sự không thể uống rượu.”
“Hừ!” Tổng giám đốc kia tức giận đẩy ly rượu về phía trước rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng riêng: “Ông đây đã nể mặt mấy người lắm rồi!”
Lúc này, khuôn mặt của Tiền Chứng cũng đã âm u đen xì lại.
Lâm Hồ rét run cả người, khớp hàm lập cập, ngập ngừng nói: “Thật sự xin lỗi anh Tiền, em thật sự không thể uống được. Em đi trước đây!”
Cô ta đứng lên, nhưng lại cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, linh hồn của cô ta dường như đã rời khỏi thân xác, trơ mắt nhìn cơ thể của mình nặng nề ngã ngồi xuống ghế, nằm sấp trên bàn.
Trong lòng Lâm Hồ cực kỳ hoảng sợ, cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Cô ta muốn trở về thân thể của mình nhưng lại nhìn thấy bóng dáng một đứa trẻ toàn thân xanh tím bò ra từ đằng sau Tiền Chứng. Nó nhào đến và quấn chặt lấy cổ của cô ta.
Không biết từ lúc nào, tổng giám đốc tập đoàn X kia đã quay trở lại.
Ông ta cười khẩy với vẻ mặt tà ác: “Vẫn là lão Tiền có thủ đoạn, rốt cuộc ông đã làm chuyện này bằng cách nào vậy? Có thể truyền thụ kinh nghiệm cho anh già này được không?”
Tiền Chứng: “Nếu tôi nói cho tổng giám đốc X nghe về thủ đoạn độc nhất vô nhị của mình thì bây giờ trên bàn rượu này còn có vị trí nhỏ nhoi của tôi nữa không?”
“Ha ha ha, lão Tiền thật sự rất hài hước đấy. Còn phải làm phiền ông đưa người về phòng cho tôi nữa.”
Lâm Hồ muốn hét to cầu cứu nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô ta chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể của mình bị khiêng đi.
Đứa trẻ khủng bố kia vẫn còn đang ôm chặt lấy linh hồn của Lâm Hồ, không ngừng cười hì hì và hình như còn đang ăn một thứ gì đó từ trên hồn thể của cô ta.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô ta đã cảm thấy linh hồn của mình trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Lâm Hồ tràn đầy tuyệt vọng, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nhưng cô ta có thể khẳng định rằng, chuyện này nhất định có liên quan đến Tiền Chứng và đứa trẻ đáng sợ này.
Cô ta hoàn toàn không dám nhìn về phía chiếc giường nơi tổng giám đốc kia đang từ từ đến gần thân thể của mình.
Lâm Hồ đã suy nghĩ xong rồi, nếu bị làm nhục thì cô ta sẽ nhảy xuống từ trên tầng cao nhất của khách sạn này.
Nhưng ngay lúc đó, một dòng khí rét lạnh phun ra từ phía sau, quét ngang qua cái gáy của hồn phách đang lơ lửng trên không trung khiến cho toàn thân cô ta run lẩy bẩy.
Đứa trẻ toàn thân xanh tím nãy giờ vẫn luôn bám chặt lấy cổ của cô ta, lúc này dường như đã nhìn thấy thứ gì đó khiến nó cực kỳ sợ hãi. Nó đã lập tức buông tay ra và muốn chạy trốn.
Nhưng mà, ngay lập tức, một bàn tay trắng nõn đột nhiên vươn ra, lướt ngang qua bên cạnh hồn phách của Lâm Hồ và bắt lấy chân sau của đứa trẻ khủng bố kia. Một tay kéo thẳng Anh Quỷ đang có vẻ mặt hoảng sợ trở về.
“Chạy cái gì?”
Một giọng nói của phụ nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên đằng sau, nước mắt của Lâm Hồ chợt tuôn ra như vỡ đê, cô ta dường như đã nghe thấy âm thanh của thiên sứ.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy “thiên sứ” kia và bị sốc nặng bởi thân phận của đối phương đến mức hai mắt trợn tròn.
“Cố, Cố…”
Đằng sau Cố Chi Tang, Quỷ Môn đang mở rộng, hành lang tối đen như mực nối liền thẳng đến Suối Vàng.
Trong luồng âm khí cực kỳ nồng đậm đang không ngừng trào ra từ cánh cửa phía sau, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc và ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của cô, giống như đang có quỷ thần hạ thế vậy.
Nửa người của cô vẫn còn đang ở trong Quỷ Môn, một bàn tay đang bóp chặt cổ của Anh Quỷ:
“Ban ngày không phải ta đã nói rồi sao. Nếu ngươi không tự quản lý được bản thân mà vẫn giúp Tiền Chứng hại người thì ta sẽ đánh tan hồn phách của ngươi.”
Mặc dù trong hốc mắt tối om của Anh Quỷ không hề có con ngươi nhưng ai cũng có thể nhìn ra được nó đang sợ hãi đến mức nào.
Lần này, nó mở to miệng muốn cắn đứt cổ tay của cô để trốn thoát. Nhưng ngay sau đó, người kia nâng bàn tay còn lại lên, nắm chặt lấy đầu của nó.
Cố Chi Tang lộ ra vẻ nghi ngờ: “Ngươi thật sự vội vàng muốn chết sao?”
Đầu ngón tay của cô siết chặt lại, gần như sắp bóp vỡ hộp sọ của Anh Quỷ.
Áp lực cực lớn khiến cho gân đen trên khuôn mặt của Anh Quỷ bị nổi hết lên, nó hoàn toàn không thể khép miệng lại được.
Sau đó, Cố Chi Tang dùng một tay bóp chặt đầu của nó, tay còn lại bắt đầu bẻ từng chiếc răng nanh cứng như thép của Anh Quỷ kia.
Trong tiếng kêu thảm thiết của trẻ con cùng với khuôn mặt lạnh lùng và hình ảnh tàn bạo bẻ từng chiếc răng của cô, Lâm Hồ còn đang rơi nước mắt bị dọa đến nấc cụt một cái, không dám khóc nữa…