Bà ấy rất đau lòng, cũng cảm thấy hổ thẹn với con trai út. Bà ấy cảm thấy một đứa trẻ thông minh như anh ta trở thành bộ dạng ngày hôm nay là do người làm mẹ như bà ấy có một phần trách nhiệm.
Nhưng mỗi khi bà ấy gọi điện thoại về thì con trai út luôn dùng giọng điệu khắc nghiệt để làm tổn thương bà ấy.
“Năm đó, lúc bà vứt bỏ tôi thì sao không cảm thấy có lỗi với tôi? Bà có biết những đứa trẻ trong thôn luôn chế giễu tôi là đứa trẻ không có mẹ hay không? Mọi người còn cười nhạo cả cha tôi và ông bà nội của tôi nữa. Bà đừng giả vờ giả vịt, đừng có nói rằng bà yêu thương tôi!”
“Tôi nghe nói bà đã mua cho người anh trai kia của tôi quần áo hàng hiệu và căn nhà rộng lớn, còn cho anh ta đi du học nữa. Loại nông dân chân đất như tôi làm sao xứng đáng làm con trai của bà chủ lớn như bà chứ!”
“Đừng nói mấy câu như xin lỗi tôi, là chính bà đã tự tay phá hủy gia đình của chúng ta!”
“Năm đó bà nhất định phải ly hôn, ghét bỏ cha tôi nghèo khó, muốn đi đến thành phố để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hơn mà bây giờ lại cảm thấy áy náy thì không phải đã muộn rồi sao?”
“…”
Ỷ vào chuyện bà ấy không thể bỏ mặc con trai út nên chồng cũ đã nhiều lần đòi hỏi một số tiền lớn khiến cả thể xác lẫn tinh thần của bà Chu vô cùng mệt mỏi.
Có thể nói rằng, bà ấy đã kinh doanh thành công và kiếm được khá nhiều tiền nhưng bởi vì không muốn bản thân có vẻ thiên vị con trai cả nên bà ấy đã chu cấp một nửa số tiền kiếm được cho con trai út.
Tiểu Tinh nói rằng thằng bé hâm mộ anh trai của mình nên bà ấy cũng gửi anh ta ra nước ngoài. Tuy nhiên, anh ta chỉ có thể đi học ở một đại học không có danh tiếng gì, mạ vàng bằng cấp mà thôi.
Anh ta lại nói rằng bản thân từ nhỏ đã bị mọi người trong thôn xem thường nên bà ấy cũng đồng ý mua cho anh ta xe thể thao và các đồ vật từ những thương hiệu xa xỉ…
Cố Chi Tang nhìn hốc mắt đỏ bừng của bà ấy rồi khẽ thở dài: “Bà tội gì phải làm vậy. Nếu đã chạy ra khỏi cái hố lửa kia rồi lại bị một đứa trẻ không biết cảm ơn kéo trở về, có đáng không?”
Đúng vậy, con trai út của bà ấy chính là một con sói tham lam không biết cảm ơn, là một con quỷ ích kỷ.
Vào lúc năm, sáu tuổi thì anh ta đã nhớ rõ được một số sự việc. Mà cho dù không nhớ rõ thì những người trong thôn cũng đã từng nói cho anh ta biết vì sao mẹ anh ta lại ly hôn và rời khỏi chỗ này.
Tuy nhiên, anh ta không những không chỉ trích người cha bạo lực của mình, không đồng tình với cảnh ngộ của mẹ mình, không hề chúc mừng bà ấy đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà ngược lại, anh ta đã đổ lỗi cho mẹ mình vì sao năm đó lại không thể chịu đựng được, cảm thấy chuyện mẹ mình ly hôn đã làm cho anh ta mất hết mặt mũi.
Cho dù lúc anh ta khoảng mười tuổi thì chuyện ăn mặc, sinh hoạt hay là sử dụng các đồ vật xa xỉ sau này đều là do mẹ anh ta chu cấp, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mẹ mình còn nợ mình.
Đứa con trai út của bà ấy đã hoàn toàn biến thành một phiên bản giống hệt người chồng cũ.
Ngay cả Phùng Miểu ở bên cạnh lắng nghe cũng âm thầm chửi bới trong lòng: “Sao em chồng tương lai của cô ấy lại là một người như vậy chứ?”
Đồng thời, cô ấy cũng đau lòng, thương xót bà Chu, nhưng không biết nên an ủi bà ấy như thế nào.
“Tôi biết…” Khuôn mặt của bà Chu hiện rõ sự đau đớn: “Nhưng mà…”
Thật ra, trong lòng bà ấy cũng rõ ràng, con trai út nhà bà ấy đã sớm trưởng thành lệch lạc rồi.
Năm đó, bà ấy chỉ có lẻ loi một mình nhưng có thể cắn răng ly hôn với tên ác bá trong thôn, có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và bây giờ đã tạo ra một cơ ngơi lớn như vậy. Tất cả đã chứng tỏ rằng, bà ấy không phải là một người không có lý trí, không đủ tỉnh táo để nhận biết sự việc.
Nhưng con cái đều là máu thịt cắt ra từ trên người cha mẹ, có mấy ai có thể hoàn toàn lý trí khi đứng trước con trai nhà mình. Bà Chu cảm thấy đứa con trai út này từ khi sinh ra đã được định trước trở thành khắc tinh của bà ấy!
“Thôi, bây giờ cũng không cần thiết phải nhắc đến thằng bé đó nữa. Tôi đã gửi ảnh của nó cho đại sư rồi.” Bà Chu cầm điện thoại di động lên và gửi ảnh sang cho Cố Chi Tang.
Thiếu niên trong ảnh mặc một chiếc quần rách lỗ chỗ, áo sơ mi cài nút lỏng lẻo, tóc tai uốn xoăn xù, hơi ngẩng đầu nhìn về phía ống kính.
Nếu chỉ nhìn qua thì sẽ thấy khuôn mặt của anh ta khá giống với anh trai sinh đôi nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện ra một số điểm khác nhau.
Anh ta gầy gò và thấp hơn, làn da tái nhợt do quanh năm thiếu tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, ánh mắt khi ngẩng đầu lên không có một chút trong sáng và trầm ổn nào, khóe miệng nhếch lên có dáng vẻ khá lưu manh, hoàn toàn là bóng dáng của một thiếu niên nổi loạn.
Sau khi xem xong bức ảnh này, Cố Chi Tang đã xác định được suy đoán trong lòng.