Nếu chỉ có mỗi chuyện kia thì “Chuột Nhảy” cũng sẽ không cảm thấy trong nhà có quỷ.
Tinh thần của cô ấy bắt đầu hoảng loạn là bởi vì thỉnh thoảng vào ban đêm, cô ấy sẽ nghe thấy trong phòng khách, phòng bếp, hoặc thậm chí là trong cả phòng ngủ có một số tiếng động nhỏ vang lên.
Nhưng mỗi khi cô ấy mạnh dạn kiểm tra xem có thứ gì thì đều không hề phát hiện ra gì cả.
Sau đó, cô ấy phát hiện ra một số đồ đạc trong nhà, ví dụ như bàn chải đánh răng, thậm chí là ổ mèo của Bố Bố cùng một số đồ vật khác đã bị di chuyển khỏi vị trí ban đầu.
Rõ ràng trước khi cô đi ra ngoài làm thêm hoặc là trước khi đi ngủ đã xác định chắc chắn vị trí của những đồ vật đó thì sau khi về nhà hoặc sau khi ngủ dậy, cô ấy sẽ phát hiện ra những thứ đó đã bị hơi lệch đi khỏi vị trí ban đầu.
Tình huống như vậy kéo dài trong vài ngày, đừng nói đến mèo, ngay cả bản thân “Chuột Nhảy” cũng sắp phát điên rồi.
Cô ấy đã tra xét rất nhiều tài liệu trên mạng, lại hỏi thăm một số hàng xóm ở gần đó thì mới biết được. Vào vài năm trước, khi cô còn ở trọ trong trường đại học thì ở tòa nhà bên cạnh có một học sinh cãi nhau với cha mẹ rồi nhảy lầu tự sát.
Cũng có không ít cư dân mạng nói rằng, mèo và chó là những động vật thông linh, có thể nhìn thấy một số thứ mà mắt người không thể nhìn thấy.
“Chuột Nhảy” suy đoán rằng có phải trong nhà cô ấy đã xuất hiện thứ gì đó và Bố Bố đã nhìn thấy nên bị hoảng sợ hay không.
“Chuột Nhảy” run rẩy nói: “Tôi … Tôi thật sự sắp không thể chịu đựng được nữa. Hôm trước, tôi đang ở chỗ làm thì nhận được điện thoại của chủ hộ kinh doanh ở tầng dưới. Người đó nói với tôi rằng Bố Bố đã ngã từ cửa sổ trong nhà xuống đất.”
“Nhưng mà, bởi vì nhà tôi nuôi mèo nên đã sớm làm song sắt ở cửa sổ từ lâu. Có duy nhất một cửa sổ không làm song sắt là cửa sổ ở phòng bếp. Tuy nhiên, cửa sổ đó bình thường đều bị khóa bằng chốt, chưa bao giờ tôi mở nó ra cả.”
Cô ấy lập tức đưa mèo con đến bệnh viện thú ý thì bác sĩ ở đó nói rằng chân sau của nó đã bị gãy.
Sau khi điều trị, cô ấy cũng không dám đón Bố Bố về nhà nữa.
“Thật ra, nếu hôm nay không kết nối với phòng livestream của Tang Tang thì buổi chiều tôi sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển về quê.”
“Chuột Nhảy” nói: “Cha mẹ tôi đã chuyển về quê với ông bà vì người già trong nhà bị bệnh nặng. Trước mắt, căn nhà này chỉ có một mình tôi ở đây.”
“Nhưng tôi thật sự không ở tiếp được nữa, tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục ở đây thì tôi sẽ phát điên mất.”
“Vì vậy, tôi đã nói chuyện với cha mẹ vào ngày hôm qua. Tôi dự định sẽ gửi Bố Bố ở bệnh viện thú y để dưỡng thương, còn tôi sẽ trở về quê ở nông thôn vài ngày.”
“Tang Tang à, nhà của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thật sự không chủ động trêu chọc bất cứ thứ gì.”
Cố Chi Tang rũ mắt, giấu đi sự sắc lạnh trong ánh mắt rồi nói:
“Trước tiên, bạn đừng hoảng hốt. Quả thật bạn đã trêu chọc đến một số thứ liên quan đến âm phủ. Nhưng bạn cứ làm theo lời tôi thì sẽ có thể tiễn chúng nó đi.”
Nghe thấy trong nhà có quỷ thì “Chuột Nhảy” lập tức rùng mình, cô ấy cảm thấy không khí sau lưng mình đột nhiên âm trầm hơn nhiều.
“Thật sự tôi đã va chạm phải thứ gì đó rồi sao? Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây, Tang Tang?”
Cô ấy căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: “Nếu không thì ngay bây giờ tôi sẽ về quê luôn vậy.”
Cố Chi Tang lắc đầu nói: “Cô hồn dã quỷ bình thường sẽ không vô duyên vô cớ bám lấy người sống. Chắc hẳn bạn đã làm điều gì đó động chạm đến kiêng kỵ của nó nên đã vô tình trêu chọc nó bám vào người.”
“Xảy ra tình huống như thế này thì bạn chỉ tìm cách trốn tránh là vô ích. Chúng ta phải tìm cách giải quyết sự kết nối dẫn đến tai nạn này.”
“Nếu nó là một con Lệ Quỷ hung ác thì cho dù bạn có rời khỏi căn nhà hiện tại thì nó vẫn có thể tìm thấy bạn. Nếu chỉ là một con quỷ yếu hơn thì nó sẽ không cam lòng và luôn quanh quẩn ở chỗ này. Chẳng nhẽ bạn muốn từ bỏ căn nhà này sao?”
Khuôn mặt của “Chuột Nhảy” hiện lên sự buồn bã.
Cố Chi Tang đã nói lên tiếng lòng của cô ấy. Căn nhà này là do cha mẹ cô ấy vất vả cả đời, dùng tất cả tiền tiết kiệm mới mua được. Ngoại trừ căn nhà này thì bọn họ không còn chỗ ở nào khác.
Cho dù cho thuê căn nhà này thì ai sẽ chịu thuê một căn nhà có ma ám chứ?