Tình cờ, trong phòng livestream cũng có một số khán giả là hộ gia đình từng ở trọ trong khu cư dân kia. Bọn họ đã gửi tin nhắn lên khu vực bình luận để xác nhận lại lời nói của Bạch Từ.
Hóa ra, hơn một năm trước, ở khu nhà cư dân đó từng có người chết.
Một người đàn ông trung niên đã tự tử ở đó.
Ông ấy mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Cũng giống như gia đình của cô Lưu, để thuận tiện cho việc chữa bệnh nên ông ấy đã thuê một căn phòng nhỏ ở gần bệnh viện.
Sau khi ông ấy phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư thì vợ của ông ấy đã đòi ly hôn. Về sau, ông ấy cũng dùng hết tiền tiết kiệm của mình để chạy chữa nhưng cũng không có kết quả.
Cuối cùng, người đàn ông trung niên này đã hoàn toàn tuyệt vọng, lại không còn nhà để trở về.
Một ngày nọ, ông ấy đã lấy một sợi dây thừng rồi treo cổ tự sát ở trong căn phòng trọ kia!
Sáng sớm ngày hôm sau, người dân đến bệnh viện để khám đi ngang qua khu dân cư này thì nhìn thấy có một bóng người treo lơ lửng trước cửa sổ, khiến người kia bị dọa đến mất hồn mất vía.
Lúc cảnh sát đến nơi thì thi thể của người đàn ông kia đã lạnh ngắt từ lâu rồi.
Sau khi chuyện này xảy ra thì căn phòng đó đã trở thành một ngôi nhà có ma, khiến người chủ cho thuê nhà tức giận đến mức vỗ mạnh đùi và khóc rống. Từ nay về sau, giá thuê của khu dân cư đó bị giảm mạnh.
Người chủ kia đành phải che giấu chuyện về người đàn ông tự tử kia và giảm giá thuê xuống.
Đó cũng là lý do căn phòng đó có giá thuê rẻ hơn nhiều so với các căn phòng khác và chính bởi vì thế nên hai vợ chồng cô Lưu mới thuê ở đây để tiết kiệm tiền.
Bạch Từ gật đầu nói: “Người kia chết vì tự treo cổ nhưng lại không có ai nhặt xác cho ông ấy. Vì vậy, ông ấy đã biến thành Địa Phược Linh, luôn ở lại trong căn phòng đó.”
“Vào buổi tối, lúc âm khí dày nặng hơn thì âm hồn của ông ấy sẽ hiện thân ở địa điểm treo cổ trước khi chết, cũng chính là nơi gần cửa sổ chỗ anh hay ngồi làm việc.”
“Mỗi ngày, anh ngồi ở bàn gần cửa sổ để làm việc thì vừa ngẩng đầu lên, cái gáy của anh sẽ chạm vào gót chân của con quỷ đó. Cho nên, anh mới thường xuyên cảm thấy đau nhức ở sau gáy.”
Khi Bạch Từ vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy một con Quỷ Treo Cổ lắc lư trước cửa sổ phòng khách.
Mặc dù con quỷ đó khi còn sống cũng có oán khí nhưng không có quá nhiều hận thù. Nó cũng không chủ động làm hại hai vợ chồng cô Lưu, chỉ là nó vẫn luôn chiếm giữ trong căn phòng đó, không muốn rời đi.
Anh Hà nghe xong thì lập tức nghĩ đến cảm giác thỉnh thoảng đau đớn sau gáy đúng là có cảm giác như thứ gì đó quét ngang qua. Sau đó, khuôn mặt của anh ấy trở nên tái mét.
Cô Lưu: “Đại sư Tiểu Bạch, chồng tôi không bị sao chứ?”
Bạch Từ lại giải thích một chút rằng con quỷ này không có tâm tư ác độc: “Anh ấy chỉ bị nhiễm một chút âm khí thôi. Hai người bớt chút thời gian đốt một ít ngải thảo rồi xông khói lên người, hoặc là đi chùa miếu dâng hương là được.”
“Tuy nhiên, sống trong một căn nhà có quỷ hồn chiếm giữ rốt cuộc vẫn sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu hai người còn muốn tiếp tục ở lại căn phòng đó thì tốt nhất nên mời người đến siêu độ nó.”
Hai vợ chồng lắc đầu quầy quậy.
Đã biết trong căn phòng kia có quỷ thì sao bọn họ còn dám ở nữa chứ!
“Chúng tôi sẽ đi tìm một căn phòng trọ khác và chuyển đi ngay lập tức.”
Bạch Từ gật đầu: “Vậy thì tôi cũng xong việc rồi.”
Nói xong, anh ấy đi ra khỏi phòng bệnh.
Một làn sóng bàn luận nhỏ đột nhiên bùng nổ trong phòng livestream.
[Mẹ kiếp! Tôi bỗng nhiên nhớ đến lúc Từ Phú vào cửa đã nói rằng ở cửa sổ có thứ gì đó! Vậy mà, ông ta lại có thể nhìn thấy thứ kia sao?]
[Tôi cảm thấy Từ Phú chẳng qua chỉ là người có bát tự nhẹ nên có m Dương Nhãn, chỉ nhìn thấy được nhưng không có năng lực để giải quyết. Tuy nhiên người này cũng không tệ lắm, khi ông ta rời đi thì còn để lại một số bùa chú trừ tà cho các nhân viên công tác mà.]
[Cứ tưởng tượng đến chuyện gót chân của con Quỷ Treo Cổ kia cứ liên tục đá vào gáy của anh trai kia…. Khiến tôi nổi hết da gà toàn thân rồi!]
[Nữu Nữu thật là đáng thương, hy vọng các thí sinh đằng sau sẽ có cách giải quyết để giúp đỡ cô bé.]
Trải qua chuyện này thì danh tiếng của Từ Phú đã xảy ra một số chuyển biến nho nhỏ.
Những bùa chú và phật bài mà ông ta dán ở trên người cũng thu hút một chút chú ý của mọi người.
Một số khán giả cảm thấy ông ta có m Dương Nhãn thì chắc hẳn cũng sẽ không phải là những kẻ lừa đảo, giả thần giả quỷ ở ven đường. Có lẽ những bùa chú kia cũng có một chút tác dụng.
Tuy nhiên, đây là những chuyện về sau.
Còn lúc này, trong phòng bệnh, Đại Lưu đang tiếp tục dẫn chương trình: “Tiếp theo, mời thí sính số 9 – Hòa Mị Đồ xuất hiện.”
Bởi vì tình trạng của Nữu Nữu đã tốt hơn, cộng thêm tổ sản xuất chương trình lo ngại rằng nếu bây giờ quay về căn phòng trọ kia thì sẽ lại bị cư dân ở nơi đó vây quanh.
Cho nên, trong thời gian ghi hình tiếp theo thì các thí sinh đều sẽ đến thẳng phòng bệnh của Nữu Nữu.
Khi xuất hiện, Hòa Mị Đồ mặc một chiếc áo khoác màu xanh phớt hồng, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa thấp, đeo một cặp kính râm hình bán nguyệt kiểu Thái.
Lúc nhìn thấy cô bé đang nằm trên giường bệnh thì anh ấy đã nói luôn: “Đưa tay cho anh.”