Sau khi nắm chặt tay của cô bé một lúc, Hòa Mị Đồ còn cúi người nhìn con ngươi và tròng trắng trong mắt của Nữu Nữu rồi mới nói:
“Sức sống trên người của cô bé rất yếu ớt, đang bị bệnh nặng. Nhưng trên thân thể của cô bé thì tôi không hề cảm thấy có âm hồn quấy phá hay là quỷ nhỏ, vu cổ, v.v…”
“Tôi nghiêng về khả năng bệnh của cô bé không phải là do bị người khác hãm hại. Không có người nào hại cô bé, cũng không có quỷ hồn quấy phá, cô bé chỉ là bị bệnh mà thôi.”
“Tôi không có cách nào cả, tôi không biết chữa bệnh, mọi người vẫn nên tìm bác sĩ đi.”
Sau khi Hòa Mị Đồ nói xong thì không ít khán giả trong khu vực bình luận đã nói rằng anh ấy rất thành thật, nhìn thấy cái gì sẽ nói cái đó, không giả thần giả quỷ như một số đại sư khác.
Trước khi đi, anh ấy hơi dừng lại một lát rồi nói:
“Nếu cần thiết phải nói thêm điều gì đó thì con gái của hai người có tuệ căn, không giống như người bình thường. Chỉ là số mệnh của cô bé không tốt, mắc phải loại bệnh như này thì thật sự rất đáng tiếc.”
Giống như thể chất thông linh, khai mở linh giác, nếu một người từ khi sinh ra đã có trí tuệ hơn người thì có thể nhìn ngay ra được từ khi con bé.
Sau khi Hòa Mị Đồ rời đi, cô Lưu mới cười khổ nói: “Rất nhiều người đã từng nói như vậy.”
Từ nhỏ đến lớn, con gái nhà cô ấy đều là đứa con nhà người ta trong miệng người khác.
Thành tích của cô bé luôn cầm cờ đi đầu trong trường học. Cô bé học tập tốt, trong taekwondo và bơi lội cũng giành được giải thưởng và huy chương…
Tất cả người thân và bạn bè xung quanh đều nói rằng khi trưởng thành, cô bé sẽ có tiền đồ cực kỳ rộng mở.
Sau khi Nữu Nữu bị bệnh thì ai cũng cảm thấy đây là chuyện vô cùng đáng tiếc.
Người tiếp theo xuất hiện là thí sinh số 6 – Phù thủy hắc ám Daisy.
Cô ấy cũng thực hiện một lần pháp sự nhưng giống như Hòa Mị Đồ, cô ấy không cảm nhận được bất cứ năng lượng hắc ám hay sức mạnh xấu nào ở trên người cô bé.
Daisy lắc đầu và nói: “Tôi không nhìn thấy bất kỳ năng lượng hắc ám nào, tôi cho rằng cũng không có người nào muốn hãm hại cô bé hoặc là bị ai đó cướp đi sức sống… Tuy rằng thật đáng tiếc nhưng thiên thần nhỏ đáng yêu này thật sự đang bị bệnh.”
Sau khi nói ra kết luận này thì Daisy giàu cảm xúc cũng cảm thấy rất buồn bã.
Cô ấy ôm chặt lấy cô Lưu rồi nói: “Cô bé vốn dĩ không nên rời đi như vậy. Tôi sẽ cầu nguyện cho cô bé, hy vọng rằng có thể giúp đỡ được phần nào.”
[Tôi phát hiện ra Daisy và Tiểu Hòa đều là những thí sinh rất trâu bò trong chuyện liên quan đến ma quỷ. Giống như sự kiện “Kuman Thong” lần trước, bọn họ đã thể hiện được bản lĩnh rất lợi hại. Tuy nhiên, khi không có âm hồn làm điều ác thì bọn họ không thể làm gì được cả.]
[Cho nên, vẫn phải tìm người có đúng chuyên môn. Lúc này phải để cho Tang Tang giải quyết.]
[Chị gái Daisy thật sự rất dịu dàng, tôi rất thích cô ấy!]
Thí sinh tiếp theo xuất hiện là thí sinh số 1 – Tuân Dĩ Khuynh.
Khi bước vào trong phòng bệnh, Tuân Dĩ Khuynh vẫn mặc một bộ đạo bào màu xám và đi giày vải. Sau khi nghe Đại Lưu nói về tình huống của bé gái thì ông ta đã hỏi lấy bát tự của Nữu Nữu.
Sau khi thử bói một quẻ thì ông ta hơi nhíu mày rồi nói: “Chỉ xem từ bát tự thì số mệnh của cô bé này rất tốt. Theo lời mọi người hay nói thì cô bé có chỉ số thông minh rất cao.”
Ngoài ra, ông ta không nhìn thấy bất cứ khiếm khuyết nào khác.
Tuân Dĩ Khuynh đi đến trước giường bệnh và bảo cô bé vươn tay ra.
Nhưng lần này, ông ta không làm giống như các thí sinh trước đó. Không phải nắm lấy tay của Nữu Nữu để cảm nhận năng lượng trên người cô bé, ông ta đã bảo cô bé mở rộng lòng bàn tay rồi quan sát tỉ mỉ từng đường vân tay.
Ước chừng nhìn chăm chú trong vài phút, khi thấy hai vợ chồng cô Lưu bắt đầu lo lắng hơn thì ông ta mới buông tay của Nữu Nữu ra.
Tuân Dĩ Khuynh nhìn thẳng vào mắt của Nữu Nữu rồi nói: “Một lúc nữa, chú sẽ thăm dò Linh Đài của cháu, sẽ không khiến cháu đau đớn, cũng sẽ không làm tổn thương cháu. Do đó, cháu đừng giãy giụa và chống cự nhé.”
Nữu Nữu ngây thơ gật đầu, có một chút khẩn trương.
Trong Đạo Môn của huyền học có rất nhiều nhánh nhỏ, khá rộng lớn và uyên thâm.
Trên thực tế, sinh tử và phúc họa của một người đều có thể suy đoán được các mặt khác nhau từ việc quan sát tướng mạo, vân tay và Bát Tự Thập Thần.
Tuy rằng Tuân Dĩ Khuynh không phải là người có năng lực nổi bật trong nhánh xem tướng, không làm được giống như Cố Chi Tang có thể dùng mắt thường để nhìn rõ sinh tử, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra được một số vấn đề khái quát.
Từ bát tự và đường vân tay của Nữu Nữu, ông ta không thể nhìn ra được đường sinh tử hay kiếp nạn rõ ràng của cô bé.
Tuy nhiên, trên thân thể của cô bé cũng không có thuật pháp đổi vận, hoặc là bị ác quỷ quấy phá. Do đó, căn bệnh này của cô bé thật sự rất kỳ lạ.
Tuân Dĩ Khuynh dùng ngón trỏ và ngón giữa tạo thành thế kiếm, giọng nói trầm thấp, bắt đầu niệm pháp chú của Đạo Môn.
Sau đó, ông ta chỉ tay lên Ấn Đường, nơi chính giữa hai hàng lông mày của cô bé.
Nữu Nữu chỉ cảm thấy trên trán mình hơi nóng lên, dường như có thứ gì đó chui vào trong đầu, khiến cho cô bé không khỏi run rẩy lo sợ.
Cảm giác này chỉ thoáng quá trong một khoảnh khắc và chẳng bao lâu sau, Tuân Dĩ Khuynh đã thu tay lại, sắc mặt khá phức tạp: “Thì ra là thế…”
“Con gái của hai người là {Đồng Tử}.”