Giáo viên trong lớp của Tiểu Hằng đã liên lạc với bà Hách nhiều lần, nói rằng hành vi của Tiểu Hằng đã tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với các sinh viên khác trong ký túc xá.
Theo lời kể của giáo viên chủ nhiệm và những người bạn khác của Tiểu Hằng, ngoài chuyện tính cách của cậu bé thay đổi theo hướng cực đoan thì bản thân cậu bé còn làm một số hành động vô cùng kỳ lạ ở trong ký túc xá.
Không còn cách nào khác, bà Hách đành phải làm thủ tục nghỉ học cho con trai.
Sau đó, bà ấy nhìn thấy độ bùng nổ của chương trình “Linh Sự” ở trên mạng, thấy chương trình đã giúp không ít gia đình giải quyết các vấn đề khó khăn nên bà Hách đã gửi thư cầu cứu đến chương trình để đăng ký.
Bà Hách biết rằng nếu nói cho con trai nhà mình về việc tham gia chương trình để khám bệnh thì cậu bé tuyệt đối sẽ không chịu đến.
Bà ấy đành phải nói với con trai rằng bọn họ đến thành phố X để du lịch và nghỉ ngơi. Vào ban ngày, hai người đã đi dạo quanh các khu vực thắng cảnh của thành phố. Sau khi ăn xong cơm chiều thì bà ấy mới lừa cậu bé đến địa điểm quay phim.
Đột nhiên biết được bản thân đã bị lừa nên Tiểu Hằng tức giận đến tím tái mặt mày, nói ngay trước ống kính rằng bản thân không hề bị bệnh, không cần tham gia chương trình gì hết.
Đó cũng chính là cảnh tranh cãi vào ngay lúc đầu mà các khán giả theo dõi livestream đã thấy.
Khi biết được nguyên nhân xảy ra vụ tranh cãi thì không ít khán giả tỏ vẻ rằng bọn họ có thể hiểu được sự tức giận của Tiểu Hằng.
Đại Lưu tiếp tục nói: “Sau khi bà Hách và Tiểu Hằng thương lượng với nhau thì cậu ấy vẫn không muốn lộ mặt trước máy quay. Tuy nhiên, cậu ấy đã đồng ý chờ đợi ở phòng nghỉ đằng sau hậu trường.”
“Hơn nữa, cũng sẵn sàng cho các thí sinh tiếp xúc với cậu ấy để cảm nhận năng lượng trên thân thể. Ở đây, bà Hách cũng đã mang đến một số đồ dùng cá nhân hàng ngày của Tiểu Hằng.”
“Rốt cuộc trên người của Tiểu Hằng đã xảy ra chuyện kỳ lạ gì? Vì sao các bạn học trong trường lại tránh né cậu ấy? Nhân cách thứ hai của cậu ấy rốt cuộc là một căn bệnh hay là có ẩn tình gì khác? Hy vọng các thí sinh của chúng ta có thể tìm ra chân tướng.”
“Bây giờ, chúng tôi xin mời thí sinh thứ nhất tiến vào, thí sinh số 8 – Từ Phú.”
[Tổ sản xuất chương trình đã không thèm che giấu gì nữa, đúng không? Bọn họ rõ ràng muốn Từ Phú xuất hiện trước rồi nhanh chóng rời đi.]
[Mọi người đừng nói nữa, Từ Phú này làm thầy pháp thì có vẻ không đáng tin cậy lắm nhưng chuyện bán hàng thì rất thành thật đấy. Tôi vừa mới xem qua cửa hàng trực tuyến trên mạng của ông ta.
Tất cả các bùa chú, phật bài được bày bán trên đó đều là sản phẩm hợp tác với các Đạo Quan hoặc chùa chiền lớn đấy. Tuy rằng giá cả có hơi đắt nhưng chắc chắn sẽ có chút hiệu quả. Không phải ông ta còn có lương tâm hơn mấy kẻ lừa đảo có lòng dạ hiểm độc ở bên ngoài sao?]
[Từ Phú đừng làm thầy pháp nữa, thành thật bán hàng đi (icon đầu chó). Con đường này có tiền đồ rạng rỡ hơn so với chuyện đi làm thầy pháp nhiều.]
Sau khi Từ Phú tiến vào thì khuôn mặt của ông ta cũng có chút ngạc nhiên xen lẫn vui sướng.
Ông ta tự giễu nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hành lý để rời đi rồi, đã mua vé tàu hỏa để đêm này về nhà luôn. Vậy mà, không ngờ rằng tôi vẫn còn cơ hội để xuất hiện thêm một lần nữa.”
Trên cổ ông ta đeo một vài lá bùa màu vàng, trong lòng bàn tay cầm một chuỗi hạt. Bộ dạng này hoàn toàn là đang thả bay bản thân để quảng cáo cho sản phẩm của mình.
Sau khi nhìn thấy bà Hách thì Từ Phú cũng không nhìn ra được điều gì khác thường trên người bà ấy.
Ông ta có hơi xấu hổ, lúng túng gãi đầu rồi hỏi thẳng:
“Vị này chính là người đến xin giúp đỡ hôm nay, đúng không? Còn có người khác nữa không? Người dẫn chương trình hãy nói thẳng cho tôi biết đi. Tôi chỉ có một đôi mắt có thể nhìn thấy một số thứ gì đó thôi, mấy chuyện đoán mò đằng sau thì thật sự không tính ra được.”
Lý Thành Hà đang theo dõi màn hình giám sát ở phim trường đã nghiêng người nói với phó đạo diễn: “Từ Phú này là một người rất khôn khéo.”
“Đúng vậy, bây giờ danh tiếng của người này đã xoay ngược khá nhiều, {hạ cánh} tốt đẹp hơn nhiều so với những thí sinh trước đây.”
Sau khi Đại Lưu nói cho Từ Phú việc người chân chính cần giúp đỡ là một người khác thì ông ta đã lập tức yêu cầu đến phòng chờ luôn.
Khi ông ta bước vào phòng thì ánh mắt đầu tiên đã nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi có làn da tái nhợt ngồi trên ghế sô pha. Ông ta cảm thấy ngũ quan của người này có chút hơi nữ tính.
Khí chất cũng hơi âm u, đôi môi đỏ hồng như bôi máu.
Thoạt nhìn như một cô gái có mái tóc ngắn.
Nhưng sau khi chớp mắt một cái, Từ Phú nhìn lại thì lúc này, ông ta thấy Tiểu Hằng có sống mũi cao ngất, đôi môi hơi mím chặt, rõ ràng là một thằng nhóc có khí chất suy sút, đâu phải là một cô gái gì?
Chẳng lẽ ông ta đã nhìn nhầm rồi?