Vài phút sau, hệ thống lại một lần nữa online, nghẹn họng trân trối nói:
“Tang Tang, em đã điều tra ra rồi. Cuối cùng thì em đã biết vì sao {Cố Chi Tang} năm đó lại ký kết một hiệp ước không bình đẳng như vậy khi tiến vào giới giải trí. Vì sao lại thiếu tiền đến mức bất cứ kịch bản thối nát nào cũng tiếp nhận.”
“Em phát hiện ra, tài khoản ngân hàng mà công ty quản lý luôn chuyển tiền lương về có một lệnh tự động khấu trừ, chuyển tiền đến một trại trẻ mồ côi.”
“Vào mỗi tháng, khi tiền lương được chuyển vào thẻ này thì có hơn 70% sẽ được chuyển đến tài khoản của trại trẻ mồ côi kia. Trong ba năm nay, chuyện này chưa bao giờ dừng lại cả!”
“Em đã tra xét kỹ càng thông tin của trại trẻ mồ côi này và phát hiện ra nó là một tổ chức tư nhân, hơn nữa đã nhận nuôi rất nhiều trẻ em có khiếm khuyết cơ thể. Chi phí sinh hoạt hàng tháng và tiền thuê nhà của trại trẻ này thực sự cũng khá lớn.”
“Vài năm trước, địa chỉ của bọn họ còn liên tục thay đổi, được đặt không hợp pháp ở trong những tòa nhà trên thị trấn, gần như đã sắp đóng cửa. Sau khi {Cố Chi Tang} vì tiền nên bị lừa vào giới giải trí thì hoàn cảnh của trại trẻ mồ côi này mới được cải thiện một chút…”
Nói cách khác, “Cố Chi Tang” quả thật không có người thân, cô ấy là một đứa trẻ mồ côi.
Nhưng nguyên thân đã coi trại trẻ mồ côi đã nhận nuôi và dưỡng dục bản thân từ nhỏ là ngôi nhà của mình, coi những đứa trẻ trong đó và viện trưởng trở thành người thân của mình.
Sở dĩ nguyên thân phối hợp với kế hoạch tuyên truyền của công ty, theo đuổi con đường nổi tiếng nhờ vào chiêu trò cũng là bởi vì cô ấy cần tiền.
Vẻ mặt của Cố Chi Tang cực kỳ phức tạp: “Bây giờ, ngươi còn cảm thấy nguyên thân là một nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết sao? Còn cảm thấy cô ấy đáng chết sao?”
Hệ thống im lặng một lúc rất lâu. Đây là lần đầu tiên, nó ý thức được, cốt truyện của thế giới này không hề đơn giản như nó vẫn nghĩ.
Không rối rắm quá lâu về vấn đề này, Cố Chi Tang đã hỏi thêm một vấn đề cuối cùng khiến cô chú ý: “Nam chính trong tiểu thuyết có họ là Yến à? Yến trong {Ngôn Tiếu Yến Yến*} hả?”
(*Thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là nói cười nhẹ nhàng, dịu dàng.)
Hệ thống gật đầu: “Đúng vậy, nam chính là con thứ trong gia tộc họ Yến, tên là Yến Hứa Quy, làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Cố Chi Tang có hơi đăm chiêu.
Thời gian trước, cô vừa mới gặp được Ngọc Chỉ Cốt của người quen cũ nên mới nhớ lại Yến Hồi Sơn. Bây giờ lại nghe thấy họ của nam chính cũng là họ Yến và cũng cảm thấy dòng họ này khá hiếm thấy nên đã phản xạ có điều kiện quan tâm hơn.
“Người đó là con thứ của nhà họ Yến thì chắc hẳn trong gia đình kia còn có một người con cả nữa, đúng không? Vì sao trong tiểu thuyết lại viết rằng nam chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Yến?”
Hệ thống lật xem tiểu thuyết gốc: “Chậc… Đúng là em không hề chú ý đến chuyện này.”
Nếu như “Cố Chi Tang” là một vai phụ then chốt, xuất hiện xuyên suốt toàn bộ mạch truyện thì người con cả nhà họ Yến kia quả thật chính là một người qua đường, một diễn viên tuyến 36, chưa bao giờ lộ mặt một lần nào.
Nó là hệ thống mà ngay cả tên của người này là gì cũng không biết.
Sau khi tìm kiếm một hồi lâu thì hệ thống mới tìm ra được một ít dấu vết của người này từ miệng của một kẻ đối đầu với nam nữ chính khi bọn họ đến tham gia một bữa tiệc tối của nhà họ Yến.
Hệ thống: “Con trai cả của nhà họ Yến tên là Yến Thừa, hình như cũng là một người cực kỳ tài giỏi. Tuy nhiên sức khỏe của người này không được tốt, đã sớm qua đời. Khi nữ chính và Yến Hứa Quy về cùng một nhà thì nhà họ Yến đã không còn người này nữa rồi.”
Cố Chi Tang gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Vẻ mặt của cô không có biểu cảm gì: “Cho nên, vì sao ta thoát ly nội dung cốt truyện thì thế giới của các nhân vật chính lại không thể chuyển động được nữa?”
“Nếu Vu Phong Thanh và Yến Hứa Quy thật sự là định mệnh của nhau thì khi không có ta ở giữa quấy rối, chắc hẳn bọn họ phải càng thêm ngọt ngào và thân mật mới phải.”
“Chẳng lẽ phải có nhân vật phụ độc ác như ta gây sự thì bọn họ mới có thể yêu nhau à? Nếu như vậy thì câu chuyện tình yêu của bọn họ cũng quá cẩu thả và qua loa đấy.”
“Thật ra, chính ta phải là nhân vật chính của quyển sách này mới đúng.”
Hệ thống nghe cô nói vậy nhưng không thể phản bác lại được gì.
Nghĩ đến khí thể màu đen trong bình ngọc và tu vi bị đình trệ của mình thì Cố Chi Tang đã có một phỏng đoán trong đầu.
Cô đột nhiên nói: “Nếu ta gặp gỡ Vu Phong Thanh kia thì cốt truyện sẽ tiếp tục sao?”
Hệ thống nhỏ giọng nói: “Chắc hẳn sẽ như vậy. Dù sao hai người là hình ảnh đối chiếu của nhau mà.”
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Cố Chi Tang đã gửi một tin nhắn cho trợ lý Tiểu Chu…