Khi Daisy nói đến cô bé kia thì Trịnh Hiểu Na đã biết ngay cô ấy đang kể lại hình ảnh nào.
Trịnh Hiểu Na gật đầu mạnh hai lần rồi nắm chặt lấy bàn tay của chồng mình.
“Đúng vậy, đó là Diễm Diễm! Ngày đó, con bé đã mặc một chiếc váy màu xanh xám! Đại sư này thật sự đã nhìn thấy được, cũng viết trên bảng là em gái của tôi mà.”
Daisy mím môi và nở một nụ cười: “Lý do tôi đặt dấu chấm hỏi bên cạnh là bởi vì thông qua hồi tưởng, tôi chỉ thấy được một số hình ảnh trực quan như vậy. Tuy nhiên cô bé đó tên là gì, có thân phận như nào thì tôi không thể xác định chắc chắn được.”
“Nếu cô bé ấy chính là em gái của bạn thì tôi có thể hiểu được vì sao bạn lại đau khổ như vậy.”
“Bởi vì bạn cảm thấy đó là lỗi của bạn nên mới khiến cho bé gái kia bị lạc mất. Do đó, bạn vẫn luôn sống trong tự trách, dằn vặt trong mấy năm qua.”
Trịnh Hiểu Na im lặng một lúc lâu, xem như đã cam chịu lời nói của Daisy.
Bà cụ ngồi trên xe lăn xoa đôi mắt đục ngầu của mình rồi vuốt ve bàn tay của con gái lớn: “Không trách con được, Hiểu Na à.”
“Chỉ có thể trách hai người già chúng ta, lúc ấy đã không chăm sóc tốt cho hai chị em các con!”
Ông cụ họ Trịnh buồn bực nói thêm:
“Trước kia, cha vẫn luôn không chịu thừa nhận, còn trút lửa giận, giận chó đánh mèo sang con. Bây giờ, cha muốn nói lời xin lỗi với con. Thật ra, chuyện này ngay từ đầu đã không thể oán trách con được.”
Sau khi gia đình Trịnh Hiểu Na giải thích thì các khán giả mới biết được hai vợ chồng già nhà họ Trịnh vào hai mươi năm trước đã thường đi khắp nơi để làm ăn buôn bán.
Vào thời điểm đó, sự phục hồi nền kinh tế vẫn còn đang gặp khó khăn. Bọn họ thấy rằng các nhà hàng, khách sạn đều mua lại nấm khô với giá khá cao, tương đương với nấm tươi. Hai người cũng có một số họ hàng và bạn bè ở khu vực các tỉnh thành phía Nam và biết được giá nấm khô ở bên kia rất thấp.
Lúc đó, vẫn chưa có các công ty chuyển phát nhanh và vận chuyển hàng hóa. Tất cả các mặt hàng kinh doanh đều là do các thương nhân tự mình chạy đến khu vực tỉnh thành phía Nam thu mua rồi lại chạy về bán lại.
Nếu có con đường thu mua và không ngại khổ cực thì có thể chạy qua chạy lại giữa hai bên, kiếm tiền chênh lệch. Như vậy thì sẽ có thể khiến nhà họ Trịnh giàu có hơn.
Nhìn thấy cơ hội làm ăn nên cả hai vợ chồng nhà họ Trịnh đã bắt đầu công việc buôn bán hàng hóa.
Còn về phần hai cô con gái thì bọn họ cũng đặc biệt nhờ một người bạn đồng hương cũng ở trong thành phố, có quen biết từ nhỏ để chăm sóc cho hai đứa.
Trong khoảng thời gian hai đến ba năm đầu, hai vợ chồng nhà họ Trịnh thường xuyên không ở nhà vào mùa cao điểm buôn bán nên hai cô con gái từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Lại bởi vì còn nhỏ tuổi nên hai cô bé thường xuyên xảy ra tranh chấp, hay cãi vã ầm ĩ và đánh nhau suốt ngày.
Khi còn nhỏ, Trịnh Hiểu Na không thích đứa em gái nhà mình lắm.
Vào một năm kia, hai vợ chồng nhà họ Trịnh lại cần phải chạy đến khu vực tỉnh thành phía Nam một chuyến và hai chị em cũng một đứa học lớp sáu, một đứa mới vào lớp một.
Người bạn đồng hương vẫn luôn giúp bọn họ trông hai đứa trẻ lại đang mang thai hơn tám tháng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phải vào bệnh viện nên không còn sức lực để giúp hai vợ chồng nhà họ Trịnh trông trẻ nữa.
Thời điểm mùa hè chính là mùa thu hoạch nấm nên hai vợ chồng nhà họ Trịnh không nỡ bỏ thị trường có lợi nhuận lớn như thế này. Vì vậy, hai vợ chồng đã quyết định cùng dẫn cả hai đứa con đi đến khu vực các tỉnh thành phía Nam để thu mua nấm.
Sau khi đến nơi, hai vợ chồng bọn họ đã thuê một khách sạn nhỏ trong làng.
Bởi vì đi theo những người thu hoạch nấm cần phải lên núi, đường xá mệt mỏi và thời gian gấp gáp nên hai vợ chồng cũng không còn nhiều sức lực để trông coi hai chị em.
Khi bọn họ nghe nói rằng khu vực các tỉnh thành phía Nam này có khá nhiều dân buôn người thì đã dặn dò nhiều lần, yêu cầu Trịnh Hiểu Na lúc đó khoảng mười hai tuổi phải trông coi em gái cẩn thận khi hai người đi vắng.
Lúc ấy, hai chị em vẫn còn ở trong độ tuổi có thể cãi nhau ồn ào chỉ vì một con búp bê hay vì một tập phim truyền hình.
Lúc cả nhà bọn họ cùng đi đến nhà của một số người ở ngôi làng lân cận thu mua nấm thì hai cô gái nhỏ lại bắt đầu cãi nhau vì chút chuyện nhỏ.
Trịnh Hiểu Na đang bị phiền chết bởi cô em gái có tính tình không tốt và cũng rất bướng bỉnh của mình:
“Nếu em còn tiếp tục ầm ĩ thì chị sẽ không nắm tay em nữa đâu!”
Em gái Trịnh Hiểu Diễm bĩu môi: “Em cũng không cần chị phải nắm tay em.”
Cũng không biết là người nào đã bỏ tay ra trước, tóm lại hai cô bé giận dỗi nhau đã tách ra ở một tấm bia đá sau lưng cha mẹ mình, không ai để ý đến ai nữa.