Mười phút sau, hai vợ chồng nhà họ Trịnh lấy xong hàng hóa, đứng ở cửa lớn của thôn chào tạm biệt dân làng thì chỉ nhìn thấy con gái lớn đang ngồi xổm trên mặt đất chơi kiến, còn con gái út thì không thấy tung tích đâu.
Sắc mặt của hai người lập tức thay đổi: “Em gái của con đâu?”
Trịnh Hiểu Na lúc này mới ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, sau đó phát hiện ra rằng, xung quanh có nhiều người qua lại nhưng em gái của cô ấy đã lặng lẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, hai vợ chồng nhà họ Trịnh đã dẫn cô bé đi khắp khu vực xung quanh các tỉnh thành phía Nam trong hơn một tháng nhưng lại không có bất cứ tin tức gì về Trịnh Hiểu Diễm.
Chủ khách sạn nơi bọn họ đã thuê khi nghe thấy chuyện này thì cũng cực kỳ thương cảm:
“Đứa trẻ đã bị lạc rồi sao? Chắc chắn không thể tìm được nữa đâu. Bên này của chúng tôi thường xuyên có khách là những người buôn lậu hoặc nhập cư trái phép mà.”
“Bọn buôn người có làn da vừa đen vừa vàng sạm đều đến đây bắt cóc phụ nữ và trẻ em rồi bán qua biên giới. Đã xảy ra loại chuyện này thì vốn dĩ không có cách nào tìm được đâu, cũng chắc chắn không tìm được.”
“Cho dù cô bé bị người địa phương bắt cóc thì bọn họ cũng sẽ sớm bán luôn cho bên buôn người rồi. Thật là đáng thương, cô bé kia có ngoại hình cũng khá xinh xắn mà.”
Hai vợ chồng nhà họ Trịnh nghe vậy thì đều cảm thấy tuyệt vọng.
Có đôi khi, vì quá tức giận mà bọn họ sẽ không lựa lời, giận chó đánh mèo sang cô con gái lớn mới mười hai tuổi của mình. Bọn họ oán trách cô bé không trông chừng em gái cẩn thận, khiến cho em gái bị mất tích.
Nhưng trên thực tế, một đứa trẻ mới hơn mười hai tuổi thì cho dù có trưởng thành và hiểu chuyện đến đâu cũng sẽ không thể chu đáo như người lớn được.
Sự việc này đã gây ra ảnh hưởng khó phai nhòa trong ký ức của Trịnh Hiểu Na, cũng khiến cho cô ấy lún sâu trong tự trách và áy náy.
Bây giờ, đã hơn hai mươi năm trôi qua, cha mẹ cô ấy cũng đã hơn bảy mươi tuổi, bản thân cô ấy cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi.
Hai ông bà già đã sớm chấp nhận thực tế rằng bọn họ đã không thể tìm lại được con gái út.
Tuy nhiên, Trịnh Hiểu Na không muốn tin tưởng điều đó.
Cô ấy vẫn còn thường xuyên tự hỏi rằng, nếu năm đó, bản thân cô ấy không giận dỗi với em gái, không buông tay của cô bé ra thì có phải tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra hay không.
Bị tra tấn bởi áy náy và tội lỗi nên mỗi năm, cô ấy đều sẽ đến khu vực các tỉnh thành phía Nam một chuyến, tham gia vào các hiệp hội ở địa phương, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích em gái của mình.
Đến khi cô ấy cảm thấy đã không còn hy vọng gì nữa thì đã tình cờ nhìn thấy một số video liên quan đến chương trình “Linh Sự” được cắt ra và đăng tải trên mạng. Đặc biệt là đoạn video xem tướng bắt quỷ của Cố Chi Tang đã lại một lần nữa thổi bùng sự hy vọng trong lòng cô ấy.
Chỉ là, sau khi biết được ngay cả huyền học cũng không thể tìm được em gái thì cả nhà Trịnh Hiểu Na bây giờ đều cực kỳ thất vọng.
Daisy nói: “Đúng như lời cha mẹ của bạn đã nói, bạn không nên coi chuyện này như gông xiềng tra tấn chính mình như vậy. Bạn nên chán ghét và oán hận những tên buôn người kia mới đúng. Là bọn chúng đã làm hại vô số gia đình cửa nát nhà tan.”
“Chỉ tiếc là tôi không thể hồi tưởng được những chuyện trong quá khứ mà bạn chưa từng chứng kiến hay trải qua. Mà gia đình các bạn cũng không có sợi tóc hoặc vật phẩm cá nhân của cô bé kia nên sẽ không có cách nào tìm được tung tích của cô ấy. Tuy nhiên, tôi đã nhìn thấy khung cảnh xung quanh lúc cô ấy đi lạc.”
Trịnh Hiểu Na gật đầu rồi nói: “Đó là ở cổng lớn của một ngôi làng trong thị trấn, bên ngoài có dựng một tấm bia đá lớn. Tôi còn nhớ rõ trên bia đá đó có viết tên của ngôi làng đó bằng sơn đỏ. Chẳng qua, tôi đã nhiều lần quay trở về nơi đó rồi mà không hề thu hoạch được gì thêm.”
Sự việc đến đây đã rơi vào bế tắc, không một thí sinh nào có thể tìm được manh mối liên quan đến tung tích của Trịnh Hiểu Diễm.
Tuy nhiên, tổ sản xuất chương trình cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Đoàn người đã mang theo thiết bị ghi hình, chuẩn bị đi đến địa điểm mà Daisy đã “nhìn thấy” – cũng chính là nơi Trịnh Hiểu Diễm bị mất tích vào năm đó.
Hy vọng đến nơi xảy ra sự việc thì các thí sinh sẽ có thể phát hiện ra một số thông tin hữu ích.
Tổ sản xuất chương trình có đoàn xe chuyên dụng có rèm che, chở thiết bị ghi hình và sáu vị thí sinh cùng người quay phim, người dẫn chương trình đến chỗ kia.
Bọn họ di chuyển với tốc độ không quá nhanh nhưng khoảng mười phút sau đã đến được địa điểm kia rồi.
So với hai mươi năm trước thì kiến trúc các tòa nhà và đường xá ở ngôi làng này đã được sửa chữa lại nhiều lần, nhìn qua có dáng vẻ như đã được đô thị hóa. Mỗi gia đình ở đây đều xây dựng nhà tầng nhỏ, cuộc sống có vẻ sung túc và giàu có.