Bởi vì đoàn xe của tổ sản xuất chương trình có đến bảy, tám chiếc nên nhìn qua khá nổi bật. Có không ít trẻ em trong làng đang ngồi xổm trên đất chơi thẻ tre hoặc là chơi xe đồ chơi đều ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ:
“Mấy người đều ở đài truyền hình đến đấy quay chương trình sao?”
“Máy quay này sẽ cho bọn em lên tivi chứ?”
Cố Chi Tang vừa bước xuống xe thì tầm mắt của cô đã lập tức nhìn lướt qua mấy đứa trẻ có chiều cao không đồng đều trước mặt.
Khi nhìn thấy lớp sương mù màu xám che kín trên khuôn mặt của mấy đứa trẻ thì ánh mắt của cô hơi khựng lại một chút.
Cô không thể nhìn ra được thông tin gì.
Trên khuôn mặt của mấy đứa trẻ này không có bất cứ thứ gì cả, không có Mệnh Cách, không có cả Nhân Quả, tất cả đều bị màn sương mù kia che lấp.
Nếu không phải các thí sinh khác đều có biểu hiện bình thường thì cô thực sự sẽ nghi ngờ rằng, có thể nào bản thân đã rơi vào vùng đất tà ám gì đó hay không.
Khi cô di chuyển tầm mắt khỏi gương mặt của những đứa trẻ này và nhìn về nơi xa, hướng về phía đường chân trời thì đôi mắt phượng của cô đã hơi nheo lại.
Trong tầm mắt của cô, toàn bộ dãy núi trùng điệp phía trước đều bị một màn sương mù màu xám bao phủ.
Chúng lượn lờ xung quanh và hòa hợp thành một thể thống nhất với những đám mây mù trên núi, phun ra và hít vào không khí như thể là một sinh mệnh sống vậy.
Sương mù màu xám này dường như trải dài không có điểm cuối, kéo dài đến tận những dãy núi xa hơn.
Hay nói cách khác, toàn bộ nơi đây đều được ẩn giấu dưới Thiên Đạo nhưng lại thoát khỏi sự trói buộc của đạo pháp trong sáu cõi luân hồi.
Hiện tượng kỳ lạ có quy mô khổng lồ như này không thể chỉ là một sự kiện nhằm vào một mình cô mà là sự tích lũy dài lâu trong nhiều năm qua rồi.
Cho dù nơi này xảy ra bất cứ điều gì thì Thiên Đạo đều sẽ không thể phát hiện ra được. Nếu không có Nhân Quả trừng phạt thì cái “Ác” ở nơi ngoài vòng pháp luật này sẽ không những không bị kiểm soát mà còn có xu hướng tiếp tục lan tràn rộng thêm.
Cố Chi Tang có thể khẳng định, xung quanh khu vực dãy núi này tuyệt đối sẽ không chỉ xảy ra một vụ vi phạm pháp luật mà thôi.
Tuy nhiên Thiên Đạo ở nơi này đã bị che mắt nên người bình thường cũng không thể phát hiện ra được những chuyện xấu xa ở nơi đây.
Trừ phi cái “Ác” ở nơi này sẽ ngưng tụ dày đặc đến mức người ở khu vực này không thể chịu đựng nổi nữa thì mới có thể bị vạch trần.
Tuy nhiên, nếu để đến lúc đó thì đã quá muộn rồi.
Cố Chi Tang hít sâu một hơi, không khí lưu thông ở nơi này phảng phất cũng mang theo một ít tối tăm mờ nhạt.
Sau khi cô hít vào lồng ngực thì những sợi tơ mỏng manh, tối tăm kia đã quấn quanh phổi của cô. Lúc cô cố gắng sử dụng nội lực trong cơ thể thì có thể nhận thấy rõ ràng việc vận chuyển nội lực bị trì trệ và khó khăn hơn lúc trước.
Tấm bia đá ở cổng làng vẫn còn được giữ lại, trên đó có ba chữ được sơn đỏ rực “Thôn Tiểu Thạch”.
Cổng làng không hề có cửa, nhìn từ xa như một cái miệng tối đen và sâu hoắm của một con dã thú khổng lồ.
Cô đè nén sự sắc bén trong mắt mình rồi đi theo các thí sinh cùng bước vào trong thôn.
Sau khi Daisy nhìn thấy tấm bia đá kia thì mới nói: “Hình ảnh tôi nhìn thấy trong khi hồi tưởng chính là tấm bia đá này.”
Trịnh Hiểu Na gật đầu rồi nói: “Lúc đó, tôi đang ngồi xổm ở bên kia đường. Bên này vốn dĩ là nhà dân, đại khái khoảng mười năm trước, toàn bộ thôn đã được cải tạo lại nên chuỗi nhà cũ kia đã bị phá bỏ, thay thế bằng một tòa nhà nhỏ mới.”
Cô ấy chỉ tay về phía nơi đã biến thành một cửa hàng bán lẻ.
Đúng lúc này, Đại Lưu phát hiện ra thí sinh Hề Hải Hồng đang có sắc mặt cực kỳ khiếp sợ, hai mắt nhìn chằm chằm bốn phía, dường như đang nhìn thấy thứ gì đó trong không khí vậy.
Anh ấy lên tiếng dò hỏi: “Thí sinh Hề Hải Hồng, cô đã nhìn thấy thứ gì vậy? Hay là đã có phát hiện gì mới?”
Hề Hải Hồng nhìn về phía anh ấy rồi khép khuôn miệng đang há hốc của mình lại, miễn cưỡng cười nhạt rồi nói: “Không có gì.”
Tuy nhiên biểu cảm của cô ấy cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho các khán giả trong phòng livestream cũng phát hiện ra điều bất thường.
[Hề Hải Hồng là Tẩu Vô Thường thì phải. Hình như cô ấy từng nói bản thân thường xuyên đi câu hồn giúp địa phủ mà. Tôi cảm thấy cô ấy nhất định đã nhìn thấy thứ gì đó nên mới có biểu cảm khiếp sợ như kia. Chẳng lẽ xung quanh các thí sinh lúc này đang có quỷ hồn sao?]
[Đừng nói là Trịnh Hiểu Diễm đã chết và biến thành một quỷ hồn lưu lạc ở chỗ này đấy nhé?!]
[…Tưởng tượng gì đấy? Một số thí sinh đã nói rằng cô ấy chưa chắc đã chết mà. Cố Chi Tang còn nói rằng cô ấy đang ở khu vực các tỉnh thành phía Nam đấy.]
[?!! Nhanh nhìn phần rìa màn ảnh kìa. Tại sao Hề Hải Hồng lại chạy đến tìm Cố Chi Tang vậy? Hai bọn họ có quen biết nhau sao?
Không phải người hâm mộ của Hề Hải Hồng đã nói rằng cô ấy là con cháu của một thế gia huyền học lâu đời à? Tại sao lại có cảm giác cô ấy khá quen thuộc với Cố Chi Tang vậy? Hai người tụm lại nói chuyện gì thế, khiến tôi tò mò quá đi.]
[Có phải là đã phát hiện ra chuyện gì đó rồi không? Tôi cũng muốn nghe, hãy nói to lên nào!]