Hề Hải Hồng tự cho là lén lút tiếp cận Cố Chi Tang nhưng lại bị ống kính máy quay ghi hình rất rõ ràng.
Cô ấy giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt nghiêm trọng đi đến, hạ thấp giọng nói:
“Này, không phải cô là sứ giả địa phủ sao? Chắc hẳn có thể nhìn thấy… mấy thứ xung quanh, đúng không? Cô có biết chuyện gì đang xảy ra không?!”
Cố Chi Tang biết rõ cô ấy muốn nói cái gì.
Và đúng là cô có thể nhìn thấy.
Ngay trên đầu vai của đạo diễn Lý Thành Hà đang có một bóng dáng màu trắng trong suốt, nhắm mắt theo đuôi, đi theo ngay bên cạnh ông ấy.
Cách đó khoảng ba mét, trên camera của anh trai quay phim đang có một bóng ma mờ ảo nằm úp sấp trên đó.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa hơn thì có thể thấy dưới màn sương mù màu xám kia, có một vài bóng dáng của các hồn thể. Chúng vô cùng mỏng manh, có màu sắc cực kỳ mờ nhạt.
Hề Hải Hồng quả thật không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
“Này, những thứ này chẳng lẽ đều là linh hồn của con người sao?”
“Câu Hồn Sứ của địa phủ đâu? Tẩu Vô Thường ở địa phận các tỉnh thành phía Nam đâu? Vì sao những hồn phách kia lại biến thành bộ dạng như thế này, không có ai quản lý chúng hay sao?!”
Cảm xúc của cô ấy có hơi kích động, liên tiếp hỏi ra một loạt, biểu hiện này đã đủ để chứng minh sự khiếp sợ trong lòng cô ấy.
Phải biết rằng, hồn phách của người sống sau khi chết đi, trừ phi có oán niệm, ác niệm mạnh mẽ thì mới có thể hình thành được lực lượng cường đại từ sự vương vấn cố chấp của mình. Còn không thì chúng nó sẽ không thể chống cự lại được ý thức của thế giới và quy tắc của địa phủ.
Tất nhiên, bọn chúng sẽ được Câu Hồn Sứ của địa phủ cảm ứng được ngay khi hồn rời khỏi xác và lập tức bị dẫn xuống địa phủ.
Cho dù hồn phách có thoát khỏi Câu Hồn Sứ thì cũng sẽ phải tìm đến những chỗ có nhiều âm khí để tránh né. Bọn chúng sợ dương khí hoặc là một số huyền sư có thể nhìn thấy chúng nó gây ra tổn thương.
Nhưng tại thời điểm này, ở một ngôi làng nhỏ trực thuộc một thị trấn gần biên giới lại xuất hiện cảnh tượng một đám hồn thể bay lung tung khắp nơi!
Điều quan trọng nhất là những hồn phách này cũng rất kỳ lạ.
Hồn thể của chúng nó đều có màu trắng nhạt. Điều này chứng tỏ khi còn sống, chúng nó đều là người thường, không phải là ác quỷ hay oán linh. Theo lý thuyết thì chúng nó sẽ được dẫn đi đầu thai bình thường.
Nhưng giờ đây, hồn phách của chúng nó không hề hoàn chỉnh mà dường như đã bị xé nát, không được đầy đủ, cũng cực kỳ suy yếu.
Đừng nói đến chuyện làm tổn thương con người, nếu không phải Hề Hải Hồng có thể chất đặc thù, có thể nhìn thấu tất cả hồn phách thì cô ấy cũng sẽ giống như các thí sinh khác, hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề ở nơi đây!
Cho dù sau này, bên địa phủ có dẫn chúng nó đi chuyển thế đầu thai thì kiếp sau của những hồn phách tàn khuyết này cũng sẽ bị si ngốc hoặc là bị tàn tật.
Hề Hải Hồng nhìn đám sương trắng không hề có thần trí kia và dưới đáy lòng đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ khá đáng sợ:
“Những linh hồn này không phải hình thành theo cách tự nhiên.”
Biểu cảm của Cố Chi Tang vẫn khá lạnh nhạt, dường như không hề để ý:
“Đây là {Ác}.”
Là do “Ác” tùy ý lan tràn đã dẫn đến sự tồn tại của những hồn phách tàn khuyết như kia. Khi cô vừa bước xuống xe thì đã lập tức phát hiện ra chuyện này.
Hề Hải Hồng nghe nhưng không hiểu, chỉ liếc mắt nhìn cô chăm chú: “Quả nhiên cô cũng có thể nhìn thấy chúng nó. Vậy bây giờ phải làm sao đây, mặc kệ như vậy à?”
Nhưng sau khi nghĩ lại thì bản thân cô ấy cũng là thế hệ con cháu của nhà họ Hề trong Huyền Môn nên cũng không cần thiết phải hỏi ý kiến của Cố Chi Tang.
Do đó, cô ấy đã đi ra nơi xa hơn rồi lấy điện thoại ra, gọi cho cha của mình.
Khi Hề Khôi ở đầu bên kia nghe máy thì Hề Hải Hồng đã kích động miêu tả cho cha mình nghe cảnh tượng vừa nhìn thấy:
“Cha, nơi này tuyệt đối có vấn đề!”
Hề Khôi im lặng một lúc rồi thở dài: “Cha tin tưởng tất cả những lời con vừa nói. Nhưng phân bộ của Huyền Môn bên khu vực các tỉnh thành phía Nam là do người của Càn Thanh Môn quản lý, cha không có quyền nhúng tay vào.”
Hề Hải Hồng im lặng.
Cô biết về thế chân vạc của ba gia tộc lớn trong Huyền Môn đã chia cắt quyền lực và quản lý từng vùng trong địa phận quốc gia. Ba gia tộc này cũng ngầm đồng ý không quấy nhiễu chuyện của nhau.
Thông thường, nếu trong khu vực phụ trách của mỗi gia tộc xuất hiện sự kiện huyền học nào đó thì người của những gia tộc khác sẽ không thể tùy tiện nhúng tay vào.
Bọn họ phải chờ phân bộ Huyền Môn ở địa phương đó đến giải quyết, nếu không sẽ dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn.
Giọng nói của cô ấy có chút khô khốc: “Cha, cha cảm thấy con chỉ tùy tiện đến nơi này mà đã nhìn thấy được những thứ kia thì ở những nơi mà chúng ta chưa đến sẽ có bao nhiêu thứ tương tự chứ?”
“Chẳng nhẽ người ở phân bộ của Huyền Môn ở các tỉnh thành phía Nam thật sự không hề phát hiện ra chút manh mối nào hay sao? Vì sao ở tổng bộ chưa bao giờ nhận được báo cáo nào về mấy thông tin này?”
“Những người trong phân bộ ở đây thật sự không có vấn đề gì sao? Chúng ta… thật sự không làm cái gì hết như này à?”