Một lúc lâu sau, giọng nói của Hề Khôi vang lên, lộ rõ sự mệt mỏi:
“Cha là tộc trưởng của nhà họ Hề, con là người thừa kế tiếp theo. Hai người chúng ta nếu nhúng tay vào thì sẽ đại diện cho lập trường của cả gia tộc họ Hề.”
Hề Hải Hồng: “…”
“Con hiểu rồi.”
Cô ấy cúp điện thoại, hốc mắt lập tức đỏ bừng, đáy lòng nảy sinh một cảm giác bất lực, cực kỳ khó chịu.
Lúc này, Cố Chi Tang đột nhiên mở miệng: “Đất đai trong thiên hạ đều là của quốc gia. Nơi này là khu vực các tỉnh thành phía Nam của đất nước ta, không phải là lãnh thổ của Huyền Môn.”
Hề Hải Hồng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Ý của cô là, thông báo cho Linh Tổ sao?”
Người dẫn chương trình ở phía bên kia đang cười tủm tỉm trò chuyện với mấy đứa trẻ gặp ở đầu cổng. Sau khi biết rằng sẽ được lên tivi, hơn nữa ngay tại lúc này đang có rất nhiều người nhìn thấy bọn chúng thì đám trẻ này đều cực kỳ hưng phấn.
Tiếng ríu rít ồn ào đã khiến cho những nhân viên trong cửa hàng bán lẻ chú ý.
Hai người phụ nữ trung niên ló đầu ra từ trong cửa hàng. Khi nhìn thấy mấy người trong tổ sản xuất chương trình thì biểu cảm của bọn họ lập tức căng thẳng hơn:
“Mấy đứa nhóc thối tha này đang làm gì vậy? Ai cho mấy đứa nói chuyện bậy bạ với người lạ thế?”
Mấy đứa trẻ nghe thấy tiếng quát này thì lập tức chạy trốn như ong vỡ tổ.
Lúc này, tất cả mọi người mới biết được, những đứa trẻ kia đều là con cái của nhân viên làm việc trong cửa hàng bán lẻ.
Ba nhân viên ít ỏi làm việc trong cửa hàng đều là phụ nữ sống trong làng.
Bọn họ nhìn về phía tổ sản xuất chương trình với ánh mắt xét nét và nghi ngờ.
Lúc này, Trịnh Hiểu Na đã đi ra từ phía sau, lên tiếng chào hỏi những người phụ nữ mà cô ấy quen biết ở trong thôn: “Chị Lý, chị Chu.”
Người phụ nữ họ Lý nhìn thấy cô ấy thì cũng hơi sửng sốt, sau đó lại liếc về phía những người khác: “Ôi, đây không phải là em gái Trịnh sao? Em và chồng lại đến đây tìm kiếm nữa hả?! Những người này đều là bạn bè của em sao?”
Hai nhân viên khác đang quan sát từ xa ở trong cửa hàng cũng ló đầu ra nhìn. Một người phụ nữ mới đến không biết Trịnh Hiểu Na là ai nên đã nhỏ giọng hỏi:
“Ai vậy?”
Người phụ nữ họ Chu hạ giọng nói: “Lúc trước đã từng kể cho cô nghe rồi đấy, là một cô gái ở tỉnh ngoài. Khi cô ấy còn nhỏ đã cùng gia đình đến làng này và em gái của cô ấy đã bị “bắt”. Sau này, bọn họ vẫn tiếp tục tìm kiếm cô bé kia khá nhiều năm rồi, có nhớ không? Đấy, người đó đấy!”
Bị “bắt” là một từ địa phương.
Hành vi lừa bán trẻ em cũng được bọn họ gọi là “bắt ăn mày”. Bị “bắt” ở nơi này có nghĩa là bị bọn buôn người bắt cóc bằng các thủ đoạn bất chính.
Vẻ mặt của người phụ nữ kia cực kỳ khiếp sợ: “Chính là cô ấy sao? Có vẻ như tuổi tác cũng không còn nhỏ mà vẫn chưa từ bỏ à? Vậy thì không biết đã tìm bao nhiêu năm rồi!”
“Người này thật sự bướng bỉnh lắm. Dân làng đã nói với cô ấy rằng có tìm thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô ích nhưng cô ấy kiên quyết không nghe…”
Trong khi hai người phụ nữ đang nhỏ giọng bàn luận thì người phụ nữ họ Lý ở bên ngoài đã bắt đầu nói chuyện phiếm với Trịnh Hiểu Na và Đại Lưu.
Khi biết được Đại Lưu và những người khiêng máy quay đằng sau đều đến đây để hỗ trợ tìm người thân cho gia đình cô Trịnh thì biểu cảm của chị Lý có hơi sửng sốt một chút: “… Vậy sao.”
“Nhưng mà, em gái à, em tìm kiếm không đầu không đuôi như vậy thì cũng không ổn đâu. Chị đã nói với em rồi, em gái của em bị {bắt} đi từ khi còn nhỏ như vậy thì chắc chắn đã bị bán đi nơi xa rồi…”
Người phụ nữ họ Lý còn chưa nói xong thì một giọng nói trong trẻo nhưng khá lạnh lùng vang lên từ phía sau đám người:
“Vậy tôi muốn hỏi chị gái này một chút. Tình hình mất tích dân cư gần đây ở khu vực này có nghiêm trọng không?”
Người phụ nữ kia nhìn về phía sau thì thấy được một cô gái xinh đẹp có làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, trong vắt như một cơn gió mát.
Nhưng ngay khi câu hỏi của cô gái xinh đẹp này vang lên thì đã khiến cho nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ họ Lý lập tức cứng đờ.
Cố Chi Tang: “Nếu bên này có rất nhiều người bị lừa bán thì những người đó có thể nào được bán cho thôn của mấy người hay không?”
Bốn phía yên tĩnh trong một khoảnh khắc, ngay sau đó, chị Lý cười gượng hai tiếng: “Cái này, hẳn là…”
Chị Lý nhìn thẳng vào ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng của Cố Chi Tang nhưng không hiểu vì sao, trong lòng lại đột nhiên nảy sinh một ít sợ hãi.
Hai chữ “không có” vừa đến cửa miệng thì lại dường như đang chống cự với áp lực nặng nghìn cân, không thể nào nói ra thành lời được.
Chị Lý ấp úng nói:
“Loại chuyện như này thì ai có thể nói chính xác được chứ. Nhà người khác có cưới vợ hay kết hôn thì cũng sẽ không nói cho người ngoài biết cô dâu có phải là bị bắt cóc đến hay không mà. Bây giờ cô hỏi tôi có hay không thì tôi cũng không rõ lắm.”