Nghe vậy, các khán giả trong phòng livestream đều tỏ vẻ hoài nghi:
[Tôi không tin lời của người phụ nữ này đâu. Những bà cụ và mấy bác gái trong thôn thích hóng chuyện như vậy, luôn có thể hỏi thăm rõ ràng được những chuyện riêng tư của mỗi gia đình trong thôn đấy. Cũng không biết bọn họ tìm hiểu ra mấy chuyện kia bằng cách nào nữa.
Nếu thật sự có gia đình nào đó mua cô dâu, cho con cái đi làm con thừa tự của nhà khác… thì chẳng cần đến ba ngày, tất cả mọi chuyện sẽ được toàn bộ thôn làng biết hết rồi, còn coi như câu chuyện phiếm giải trí sau bữa cơm nữa!]
[Chị Lý này nhìn có vẻ khá chột dạ. Chắc chắn chị ta chưa nói thật rồi. Có khi trong số những gia đình mà người phụ nữ này quen biết cũng đã xảy ra mấy chuyện như kia cũng nên.]
[Mọi người thử nhớ lại mà xem, vừa rồi, khi người dẫn chương trình đùa giỡn với mấy đứa trẻ thì mấy người phụ nữ nghe thấy âm thanh bên ngoài đã lập tức đi ra xem ngay. Khi bọn họ nhìn thấy người lạ vào thôn thì còn có vẻ khá căng thẳng.
Nếu không phải chuyện lừa bán người ở khu vực này quá ngang ngược thì có lẽ bọn họ sẽ không trông gà hóa cuốc như vậy đâu?]
[…]
Cố Chi Tang hơi nhướng mày, bắt được một chút sơ hở trong lời nói của người phụ nữ họ Lý.
Vẻ mặt của cô giật mình: “Nói cách khác, ở bên này còn tồn tại loại chuyện lừa bán {cô dâu} nữa sao?”
Chị Lý nghẹn họng, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
“Mấy người có ý gì đây? Tôi cũng không phải là tội phạm mà. Em gái Trịnh à, em dẫn những phóng viên này đến đây là đang nghi ngờ thôn chúng tôi bắt cóc em gái của em à?”
Trịnh Hiểu Na vội vàng xua tay: “Chị Lý suy nghĩ nhiều rồi. Tổ sản xuất chương trình đến đây là để tìm hiểu tình huống năm xưa mà thôi, cũng để thử xem có phát hiện ra manh mối gì mới không.”
Lúc này, trong hai người đang quan sát từ xa ở cửa hàng bán lẻ, có một người nhìn thấy trong đám đông kia có Tuân Dĩ Khuynh đang mặc một bộ đạo bào và Hòa Mị Đồ mặc áo khoác đen có hoa văn màu vàng bên ngoài, tết bím tóc, còn đeo kính râm nữa.
Người này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi trợn tròn hai mắt, kêu lên:
“Ôi trời! Mấy người không phải là những thầy tướng số và đại sư cực kỳ nổi tiếng trên mạng hay sao?!”
Đại Lưu: “Nếu chương trình mà bạn đang nói đến là {Linh Sự} thì chúng tôi quả thật là tổ sản xuất của chương trình đấy. Chúng tôi đến đây là để hỗ trợ cô Trịnh Hiểu Na tìm kiếm người thân bị mất tích.”
“Trước đây, khi tôi lướt xem các video trên mấy nền tảng cũng đã nhìn thấy mọi người rồi. Không ngờ rằng mấy người không chỉ biết xem tướng, bắt quỷ mà còn giúp đỡ cả mấy việc như tìm người thân như này à!”
Hai người phụ nữ họ Lý và họ Chu không xem livestream cũng như các chương trình giải trí nên không biết thân phận của đám người Cố Chi Tang và chương trình “Linh Sự”.
Sau khi nghe tiếng người phụ nữ thứ ba suýt xoa thì hai người bọn họ mới biết được những người ở đây đều là những đại sư có khả năng thông linh, biết xem tướng!
Ngay lập tức, khuôn mặt của người phụ nữ họ Lý đã hiện lên vẻ né tránh.
Mà Đại Lưu giỏi giao tiếp đã tiếp tục trò chuyện thêm với người phụ nữ thứ ba kia.
Theo lời kể của người phụ nữ này thì cô ấy họ “Đới”, năm nay 34 tuổi, không phải là người ở “thôn Tiểu Thạch” mà là người ở ngôi làng lân cận ở bên cạnh. Cô ấy làm nhân viên thu ngân và sắp xếp hàng hóa tại cửa hàng bán lẻ này.
Cô bé có hai bím tóc đuôi ngựa bên ngoài là con gái của cô ấy.
Đại Lưu tiếp tục phỏng vấn: “Cô Đới có biết về tình hình dân cư bị mất tích khá nghiêm trọng ở khu vực thôn xóm lân cận không?”
Người phụ nữ họ Đới cười khổ một tiếng rồi lắc đầu:
“Bên này khắp nơi đều có dân buôn người. Chúng tôi đã rất chú ý đến tình hình này, bình thường cũng sẽ giáo dục con cái không thể chạy ra ngoài một mình.”
“Cho nên, tuy rằng trên mạng và thời sự vẫn luôn nói rằng môi trường và an ninh ở khu vực này rất kém cỏi nhưng tôi vẫn thấy cũng không nghiêm trọng đến vậy.”
“Ít nhất trong ngôi làng nơi tôi ở thì chưa từng nghe thấy bất kỳ người phụ nữ nào hay con cái nhà ai bị bắt cóc cả.”
Cố Chi Tang ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị Đới không phải là người ở địa phương, đúng không?”
Người phụ nữ họ Đới hơi sửng sốt một chút: “Làm sao cô biết vậy?”
Cô ấy đã đến khu vực các tỉnh thành phía Nam này được hơn chục năm rồi. Giọng địa phương trước kia đã gần như bị mài mòn hết nên rất nhiều người cô ấy mới quen biết trong hai năm qua đều nghĩ rằng cô ấy là người ở tỉnh thành này.
“Quê tôi ở khu vực xuống dưới phía Nam một chút. Cô gái à, cô liếc mắt một cái đã nhìn ra được thì thật sự quá thần kỳ đấy!”
Thật ra, Cố Chi Tang cũng không trực tiếp nhìn ra được thông tin cá nhân của cô Đới, bởi vì trên khuôn mặt của cô ấy cũng bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ nhạt, rất khó có thể đọc giải được thông tin từ tướng mạo.