Tuy nhiên, Cố Chi Tang có thể nhìn ra thông tin khái quát từ tướng mạo của cô ấy, đặc biệt là phần tóc mai. Mép tóc cao và hơi lộn xộn, đây là biểu hiện của cung Thiên Di.
Những người có cung mệnh như vậy thì ít nhất cũng chứng tỏ rằng cuộc sống của cô ấy sẽ không trôi chảy cả đời, thường xuyên phải phiêu bạt ở bên ngoài, sống tạm bợ rời xa quê hương.
Hơn nữa, cuộc sống ở nơi xa cũng không phải quá hạnh phúc, dù có nhớ nhà cũng không thể quay về được.
Chỉ một chút phát hiện này đã đủ để chứng tỏ người phụ nữ họ Đới không phải là người địa phương ở đây.
Trong tình trạng bị che chắn linh giác, chỉ có thể quan sát ngũ quan thì Cố Chi Tang còn có thể từ bộ phận lông mày để nhìn ra cô Đới có anh chị em ruột. Cũng từ độ dày mỏng của ba chỗ “Thiểu, Trung, Đại” trên mắt để nhìn ra được cô Đới cũng tích góp được một ít của cải.
Ngoài ra, từ độ lõm của hai bên huyệt Thái Dương thì cô đã biết được cô Đới đã kết hôn, quan hệ giữa hai vợ chồng cũng khá ổn.
Đây đều là những kiến thức cơ bản và dễ hiểu nhất trong nhân tướng học. Cho dù người bình thường không có linh giác, chỉ học thuộc lòng từ sách rồi nhắm mắt đoán bừa thì cũng có thể đúng đến 60%.
Về phần những điều còn lại thì phải dựa vào thông tin vô tình được lộ ra khi người được xem tướng đang trong trạng thái ngạc nhiên, hoặc là bị động tiết lộ thêm.
Đây cũng là thủ đoạn lừa đảo đang được dân bịp bợm giang hồ thường xuyên sử dụng.
Đại Lưu dò hỏi: “Vậy vì sao cô Đới lại gả đến khu vực tỉnh thành phía Nam này vậy?”
Cô Đới có chút lúng túng mỉm cười: “Lúc trước… trước đây được bạn bè giới thiệu nên quen biết.”
Cô ấy không muốn kể chi tiết nhưng trong quá trình nói chuyện phiếm vẫn đã vô tình để lộ ra một số thông tin khiến mọi người cũng đoán được đại khái.
Hóa ra cô Đới đến khu vực các tỉnh thành phía Nam này đã gần hai mươi năm rồi.
Năm đó, gia đình của cô ấy có quá nhiều con cái mà bản thân cô ấy cũng không thi được vào trường trung học. Khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cô ấy đã rời khỏi quê nhà, đi ra ngoài làm việc.
Năm đầu tiên, khi cô ấy làm việc trong một xưởng sản xuất linh kiện điện tử thì đã quen biết một chị gái nói rằng sẽ dẫn cô ấy đi đến các tỉnh thành phía Nam để tìm kiếm việc làm. Do đó, cô ấy đã đi theo chị gái kia đến đây.
Cuối cùng, khi đã đến nơi này thì không thấy có công việc gì cả mà chị gái kia lại lòng vòng một lúc rồi giới thiệu cho cô ấy một thanh niên ở thôn bên cạnh, lớn hơn cô ấy mười tuổi.
Chị gái này nói rằng thấy cô ấy không có cha mẹ yêu thương nên đã giúp cô ấy tìm một mối hôn sự tốt.
Cô Đới khi đó cũng chỉ là một cô bé một thân một mình bươn chải bên ngoài nên cũng ỡm ờ đồng ý. Từ đó về sau, cô ấy không quay trở về quê nhà lần nào nữa.
[??? Khi đó chị gái này hình như còn chưa trưởng thành mà, đúng không?! Lớn lắm cũng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi mà đã bị lừa kết hôn rồi. Người kia còn lấy lý do muốn dẫn cô ấy đi tìm việc làm rồi giới thiệu một người đàn ông gần ba mươi tuổi cho cô ấy. Chẳng lẽ chuyện này không phải là lừa đảo hay sao?]
[Đây là lừa bán…]
[Có nhiều người hiếm gặp nên thấy lạ thôi. Tôi có một bà dì khoảng mười bốn tuổi đã được gả ra ngoài, vừa tròn mười sáu tuổi đã sinh ra chị họ tôi. Nhưng bây giờ những đứa trẻ mới mười bốn, mười lăm tuổi thì vẫn mới là học sinh trung học mà thôi!]
[Suy nghĩ cẩn thận thêm thì thấy thật sự quá kinh khủng mọi người ơi. Nếu lúc ấy, chị gái này không đồng ý và trong tình huống ở bên này, cô ấy cũng không quen biết ai cả thì không biết có gặp phải chuyện gì nguy hiểm hơn hay không đây.
Thật đáng buồn, quyết định kết hôn với người đàn ông kia vào lúc đó lại là lựa chọn tốt nhất của cô ấy.]
Sau khi nghe xong thì vẻ mặt của các thí sinh cũng khá phức tạp.
Daisy không nhịn nổi phải mở miệng dò hỏi: “Cô Đới, cô không thấy tức giận sao? Cô không nhớ nhà và người thân à?”
Người phụ nữ họ Đới thổn thức nói: “Đều đã sinh hoạt với nhau gần hai mươi năm nay rồi, cũng đã có hai mặt con nên tôi cũng yên ổn sinh sống thôi. Hơn nữa, anh ấy cũng đối xử với tôi không tệ, chưa bao giờ đánh mắng tôi nên có gì đâu mà phải tức giận chứ?”
“Nếu không kết hôn với anh ấy thì hai năm sau tôi cũng sẽ phải tìm người khác thôi. Lúc ấy, khi tôi đi ra ngoài làm việc thì gia đình tôi cũng không giữ tôi lại mà. Có khi bây giờ tôi trở về thì bọn họ còn không muốn chào đón đâu…”
Trong lúc mọi người đang phỏng vấn cô Đới thì Hề Hải Hồng lại một lần nữa mon men đến gần bên cạnh Cố Chi Tang: “Có phải cô đã báo cáo với bên Linh Tổ rồi không?”
Từ sau khi phát hiện những linh hồn tàn khuyết vẫn luôn vất vưởng xung quanh thì cảm xúc của Hề Hải Hồng vẫn luôn không tốt, tâm trạng rất buồn bực.
Cô ấy biết rõ bản thân là dòng chính của nhà họ Hề thì không thể tùy tiện trêu chọc thị phi được. Như vậy sẽ khiến cho cha cô ấy và gia tộc họ Hề khó ăn nói.
Nhưng mà, nhìn những hồn phách tàn khuyết bị xé nát và trôi dạt không có chốn về như này khiến lương tâm của cô ấy thấp thỏm không yên, không thể nhắm mắt làm ngơ được.