Đại Lưu chần chừ một lúc rồi cũng ho khẽ một tiếng: “Nếu không thì mọi người về trước đi, tôi sẽ đi theo các thí sinh và giữ liên lạc với tổ đạo diễn. Miễn cho bọn họ đi lạc và không thể tìm được đường quay về.”
Mấy anh trai quay phim và hai nhân viên hỗ trợ khác đều lắc đầu không muốn, tỏ vẻ rằng cũng muốn đi theo.
Nhìn hành động của Cố Chi Tang thì chắc chắn cô đã phát hiện ra manh mối gì đó rồi. Ngộ nhỡ đào được tin tức kích thích gì đó mà bọn họ lại rời đi thì chẳng phải sẽ không được nhìn thấy sao.
Lý Thành Hà ở đầu bên kia của thiết bị liên lạc: “…”
“Mấy người muốn thì cứ đi theo thôi. Nhớ bảo vệ tốt các thiết bị.”
“Đúng rồi, nhớ bật tính năng ghi hình và thu âm của camera lên đấy.”
Sau khi bóng dáng của đoàn người biến mất trong cánh rừng nhỏ kia thì ở trong một căn nhà nhỏ gần đó, một người đàn ông đang trốn sau cửa sổ trên tầng hai để theo dõi bọn họ đã vội vàng lấy điện thoại ra.
Sau khi kết nối được với bên kia thì anh ta kích động nói:
“Anh Bưu, làm sao bây giờ? Mấy tên kia quả thật đang chạy vào trong rừng! Bọn họ sẽ không phát hiện ra cái gì chứ?”
Trong một căn nhà khác, nhìn bề ngoài thì căn nhà này cũng bình thường và quy củ nhưng nội thất bên trong lại khá rực rỡ và lộng lẫy.
Cách đây không lâu, trưởng thôn của thôn Tiểu Thạch – Trần Hướng Bưu còn là một người hiền lành, nhiệt tình, mặc một bộ quần áo lao động lấm lem đất cát thì bây giờ, anh ta đang xỏ đôi dép lê của một thương hiệu xa xỉ, vẻ mặt âm u, mất kiên nhẫn nói:
“Đúng là đồ nhát gan, {Hàng} đều đã được vận chuyển đi rồi, cho dù bọn họ có phát hiện ra chuyện gì đó thì cũng đâu thể làm gì được. Chúng ta là những người dân lương thiện, tuân thủ pháp luật đấy!”
“Mẹ nó, một đám rảnh rỗi chỉ biết xen vào chuyện của người khác. Mày hãy nhanh chóng gọi điện cho bên kia đi, bảo bọn họ đóng chặt cửa và ngậm miệng kín mít vào.”
“Nếu đứa nào dám lộ ra chút tin tức gì thì đến lúc đó chúng ta cùng nhau chết luôn!”
Người ở đầu dây bên kia hốt hoảng gật đầu: “Đúng, đúng! {Hàng} đã được xử lý xong, ha ha, lũ ngu kia đến muộn rồi! Yên tâm đi anh Bưu, em đã nhắc nhở bên kia rồi.”
“Chỉ là những người kia… Em tìm kiếm trên mạng thì thấy trên đó đều nói rằng bọn họ rất lợi hại, sẽ không thật sự bị bọn họ điều tra được chứ?”
Trần Hướng Bưu hừ lạnh một tiếng: “Đặt lại lá gan của mình cho nghiêm chỉnh đi, bên trên chúng ta cũng có đại sư che chở đấy. Mấy vị kia đều nói rằng chúng ta cứ thả lỏng, sẽ không bị điều tra ra đâu.”
“Đã qua nhiều năm như vậy mà có bao giờ chúng ta gặp vấn đề gì chưa? Rõ ràng là chúng ta đang được một vị thần thật sự bảo hộ. Chỉ dựa vào một đám thần côn giả thần giả quỷ trên mạng thì làm sao có thể mạnh hơn được vị thần thật sự của chúng ta được chứ?”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hướng Bưu tràn đầy buồn bực trong lòng và tiếp tục gọi vào một dãy số.
Người đã mất liên lạc cả một ngày nay thì lúc này rốt cuộc cũng nghe điện thoại. Đầu bên kia truyền đến một giọng nói tiếng Trung lơ lớ, ngữ điệu kỳ lạ: “Anh Trần, làm sao vậy?”
Trần Hướng Bưu chửi ầm lên: “Mấy tên lang thang này đang làm cái quái gì vậy? Ông đây gọi sắp cháy máy từ hôm qua đến nay rồi đấy!”
Người nước ngoài bên kia nói: “Chúng tôi vừa vượt qua biên giới thì đã bị cảnh sát trong nước theo dõi, vừa rồi mới trốn thoát được.”
“{Hàng} đâu?”
“Còn đang kiểm kê, chưa chính thức bán ra bên ngoài đâu.”
Trần Hướng Bưu: “Mẹ nó, ngày hôm qua có phải mấy người mắt mù rồi không? Lúc đến lấy {Hàng} có phải đã bắt luôn cả con trai và con gái của ông đây đi mất không?”
“Tôi nói cho mấy người biết, lô {Hàng} kia trước mắt không được di chuyển, phải chăm sóc tốt cho hai đứa con nhà tôi đấy. Tôi ở bên này còn có chút việc nên chưa thể lập tức đi sang bên đó được…”
Nhắc đến chuyện này thì trong lòng anh ta lại bùng lửa giận.
Vào đêm hôm qua, một đối tác người nước ngoài đã đến trong thôn để lấy “Hàng”. Người trong nhà anh ta đã không trông chừng cẩn thận hai đứa trẻ khiến bọn chúng chơi đùa ầm ĩ và chạy ra ngoài.
Cũng không biết mấy tên buôn lậu nước ngoài ngu ngốc kia đã nghĩ gì mà lại coi hai đứa con của anh ta là {Hàng} và bắt đi mất.
Khi gia đình của Trần Hướng Bưu phát hiện ra thì đã muộn rồi. Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho bên đó nhưng mãi không thể liên lạc được. Trần Hướng Bưu vừa vội vừa tức, bên miệng đã nổi lên hai nốt phồng rộp rồi.
Có lẽ bởi vì anh ta đã làm quá nhiều việc thất đức nên đã gây ảnh hưởng đến đường con cháu. Mấy năm nay, tuy rằng Trần Hướng Bưu đã kiếm được không ít tiền, làm ăn như cá gặp nước, nhưng anh ta không thể có con được.
Không biết đã thay đổi bao nhiêu người tình và đi đến bao nhiêu bệnh viện nhưng dù thế nào thì anh ta vẫn không thể có con. Điều này khiến cho hai ông bà già trong nhà còn tưởng rằng nhà họ Trần sẽ không thể có người nối dõi.