Sau đó, Cố Chi Tang mới từ lời kể của Trịnh Như Ngọc và biết được, quân hàm của Nghiêm Lãng là cấp bậc trung tướng, ông ấy đã gần bảy mươi tuổi, là một tiền bối lão làng trong quân đội.
Năm đó, khi chính phủ muốn thành lập Linh Tổ nhưng bởi vì không có nhiều huyền sư trực thuộc, hơn nữa phía chính phủ cũng sợ sau khi chính thức thành lập sẽ đắc tội bên Huyền Môn nên không có ai đồng ý tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Là ông cụ Nghiêm đã chủ động đứng ra, sảng khoái từ bỏ tiền đồ tốt đẹp lúc đó để tiếp nhận Linh Tổ.
Mấy năm nay, tuy rằng ông ấy không có một chút năng lực và thể chất đặc thù nào nhưng lại có thể đối đầu với muôn vàn gian nan, xây dựng Linh Tổ càng ngày càng phát triển hơn.
Đến bây giờ, ở các tỉnh thành trên cả nước đều đã có phân bộ của Linh Tổ, quy mô cơ bản đã khá vững vàng.
Cho nên, Trịnh Như Ngọc và các huyền sư trong Linh Tổ đều cực kỳ tôn kính ông ấy.
Ở vụ án buôn người tại khu vực các tỉnh thành phía Nam, người đứng ra bảo lãnh và ra lệnh điều tra hai thôn Tiểu Thạch và Tiểu Nham cũng chính là Nghiêm Lãng.
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Lãng cũng không vòng vo, lá mặt lá trái mà lập tức nói thẳng vào chủ đề:
“Cô Cố, tôi đến đây hôm nay chỉ có một mục đích mà thôi. Tôi đại diện cho toàn bộ thành viên trong Linh Tổ, chân thành mời cô gia nhập với chúng tôi. Hy vọng cô có thể cân nhắc lời đề nghị này.”
Cố Chi Tang khẽ nhướng mày, cảm thấy thái độ thẳng thắn của ông cụ khiến mọi người đều cực kỳ thoải mái.
Sau khi suy nghĩ một lát thì cô đã trả lời: “Thật sự xin lỗi, tôi vẫn phải từ chối mọi người rồi. Tôi đã nói ngay từ đầu, tôi là một người không thích bị trói buộc bởi kỷ luật.”
“Giống như chuyến đi đến khu vực các tỉnh thành phía Nam lần này, nếu như tôi là người của Huyền Môn hay Linh Tổ thì trước khi hành động, tôi sẽ phải cân nhắc và suy nghĩ rất nhiều, cũng sẽ phải quan tâm đến các quy tắc trong tổ chức. Tôi không thích như vậy.”
Linh Tổ cũng được coi như là một tổ chức có kiểm soát, được xem như cảnh sát của giới huyền học. Khi phá án thì chắc hẳn Linh Tổ cũng cần phải nắm giữ được chứng cứ thực tế mới có thể hành động.
Tuy nhiên, cho dù Cố Chi Tang không có bất kỳ chứng cứ nào thì cô vẫn có thể thông qua xem tướng, cộng cảm để nhìn thấy được rất nhiều điều mà người khác không thể nhìn thấy.
Nghiêm Lãng gật đầu rồi nói: “Tôi có thể hiểu sự phân vân của cô Cố. Trước tiên, mong cô hãy lắng nghe ý kiến của tôi đã.”
“Thật ra, chúng tôi cũng có một ít quan hệ với bên âm phủ nên cũng biết chuyện cô Cố là sứ giả, có quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi với địa phủ, giúp bên đó điều tra một số vụ việc trên trần gian…”
Nghe đến đây, Cố Chi Tang cũng hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Nghiêm Lãng và Trịnh Như Ngọc một cái.
Tuy rằng đối phương nói chuyện khá ẩn ý nhưng cô vẫn có thể hiểu được.
Linh Tổ biết chuyện cô và địa phủ đang điều tra “sương đen”. Loại chuyện tương đối bảo mật này nếu không phải là người trong bộ phận quản lý của địa phủ thì chắc chắn sẽ không thể biết được.
Vậy mà những người này lại có mối quan hệ như vậy với bên địa phủ.
Nghiêm Lãng nói: “Thật sự không dám giấu giếm cô. Mấy năm qua, chúng tôi đã sớm phát hiện ra một số chuyện bất thường trong giới huyền học và bắt đầu tiến hành điều tra rồi.”
“Bây giờ, việc điều tra cũng đã có một ít kết quả, chúng tôi đã phát hiện được một số tin tức.”
Ông ấy tạm dừng một lát rồi cười khổ một tiếng:
“Chỉ là những tin tức này có liên quan đến rất nhiều vụ án lớn và nghiêm trọng trong quá khứ, là tài liệu thuộc bí mật cấp độ quốc gia.”
“Tuy rằng Linh Tổ chúng tôi cũng hy vọng có thể hợp tác trên tiêu chí đôi bên cùng có lợi với cô Cố và phá giải chân tướng đằng sau, nhưng chúng tôi không thể không tuân thủ quy định có liên quan nên không thể tiết lộ thông tin ra ngoài được.”
“Nếu cô Cố đồng ý thì có thể tham gia vào Linh Tổ với chức vị chỉ đạo viên đặc biệt. Vị trí này là nhân viên ngoài biên chế của Linh Tổ nên tất nhiên các quy định của Linh Tổ cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô.”
“Đến lúc đó, cô Cố cũng sẽ không còn là người ngoài nữa và tất nhiên, những thông tin kia đều có thể chia sẻ với cô rồi.”
Cố Chi Tang: “…”
Vị tổ trưởng tổng bộ Linh Tổ này thật đúng là linh hoạt, nhạy bén.
Chiêu này của ông ấy không phải là đang “sao chép” bên địa phủ, tạo ra một vị trí “sứ giả” trong Linh Tổ hay sao?
Không cần phải nghĩ thêm thì Cố Chi Tang cũng biết rõ trước đó ở trong Linh Tổ chắc chắn không hề có chức vị chỉ đạo viên này.
Tuy nhiên, cũng phải công nhận rằng, sự chân thành trong hành động và lời nói của Nghiêm Lãng đã khiến cô có chút lung lay.
Nghiêm Lãng lại tiếp tục nói:
“Lúc bình thường, cô Cố có thời gian rảnh rỗi, đồng ý tiếp nhận một số vụ án huyền học có treo thưởng chưa được giải quyết trong Linh Tổ thì tất nhiên chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích.”
“Nhưng mà, nếu cô Cố có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết thì chỉ cần thỉnh thoảng dành chút thời gian hướng dẫn cho các nhân viên trong Linh Tổ về một số vấn đề khó hiểu là tốt rồi.”
“Đương nhiên, nếu cô không muốn làm chuyện gì thì chúng tôi cũng tuyệt đối không cưỡng ép. Chỉ là bây giờ có một chuyện cá nhân, là thỉnh cầu riêng của tôi, hy vọng cô có thể lắng nghe một chút.”
Cố Chi Tang nói: “Ngài cứ nói trước đi.”
Nghiêm Lãng nói: “Bên tôi có một thanh niên họ Yến đã phải chịu đựng sự giày vò của sát khí trong nhiều năm, đến bây giờ đã kéo dài hơn hai mươi năm rồi. Tình hình lúc này của cậu ấy đang khá nguy cấp.”
“Tôi có mối quan hệ cá nhân khá tốt với cậu ấy nên nếu cô đồng ý thì có thể nào giúp đỡ xem xét tình hình của cậu ấy một lần được không?”