Sau khi về đến nhà thì Diêu Phương đã sốt cao không giảm, được đưa đến bệnh viện để truyền nước và mê man hơn một ngày.
Trong giấc mơ, cô bé luôn nhìn thấy hình ảnh ánh mắt cuối cùng của chị gái kia đang nhìn về phía mình, ánh mắt đó tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng.
Sau khi tỉnh dậy, Diêu Phương đã nghe thấy cha mẹ đứng bên cạnh giường bệnh và nói chuyện phiếm.
Bọn họ đang bàn luận về vụ việc xảy ra hôm qua ở “hồ Thần Nữ”, có một cô gái trẻ đã bị chết đuối trong hồ. Khi được tìm thấy thì thi thể của cô gái đó đã bị sưng phồng bởi ngâm trong nước lâu và nổi lên trên mặt hồ.
Mẹ cô bé vừa gọt táo vừa tiếc hận: “Đáng thương thay một cô gái tốt như vậy. Nghe nói cô ấy là một sinh viên tài năng đã đỗ một trường đại học ở tỉnh ngoài. Khi đi tập bơi ở hồ thì phao bơi mà cô ấy thuê đã bị rò hơi…”
“Đấy, về sau xem anh còn ép Phương Phương học bơi nữa hay không. Chuyện này quá đáng sợ rồi. Con bé sợ nước thì anh cũng đừng khuyến khích nó đi bơi nữa!”
Cha cô bé đọc tin tức trên tờ báo rồi nhỏ giọng nói: “Em không biết tin tức nội bộ rồi. Nghe nói trên đùi và mắt cá chân của cô gái bị chết đuối kia có vài dấu tay xanh tím đấy! Mọi người đều đang bàn tán rằng có khi cô gái đó đã bị Thủy Quỷ bắt về thế thân!”
Diêu Phương đang nghe lén cũng trợn tròn hai mắt, không khỏi run rẩy cả người.
Mấy ngày nay, Diêu Phương vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh ngộ nhỡ mình bị cảnh sát bắt, phải đi tù thì làm sao bây giờ…
Tuy nhiên, không có nhân chứng nào nhìn thấy cảnh cô gái kia cứu người và cô ấy cũng quả thật đã thuê phao trên bờ.
Cảnh sát khi trục vớt thi thể của cô ấy cũng đã vớt được vỏ một chiếc phao bơi đã bị xì hết hơi. Sau khi điều tra thì cảnh sát đã kết luận đây là sự hư hao tự nhiên nên phao bơi mới bị rò rỉ khí.
Bởi vì kiểu dáng của mấy chiếc phao bơi đều giống nhau nên hoàn toàn không có ai nghĩ rằng chiếc phao kia vốn dĩ không phải là do cô gái trẻ đó thuê.
Sự thật là cái của cô ấy đã đổi cho một người khác rồi.
Càng không ai có thể nghĩ rằng chuyện này lại liên quan đến một đứa trẻ.
Khi biết được vụ án đã được bên cảnh sát kết luận là chết đuối thì Diêu Phương vốn dĩ đang do dự đã có một lý do hợp tình hợp lý để trốn tránh.
Cuối cùng, cô ta lựa chọn giấu giếm, im lặng, chôn chặt chuyện này trong lòng.
Kể từ đó về sau, cô ta không còn dám đi đến “hồ Thần Nữ” một mình nữa, càng đừng nói đến chuyện đi bơi lội.
Thời gian dần trôi đã xoa dịu sự áy náy và không yên trong lòng Diêu Phương. Cô ta có cuộc sống và gia đình riêng, đã sớm vứt chuyện xảy ra trong quá khứ vào một góc rồi.
Mãi đến ba tháng trước.
Diêu Phương cuộn người, ôm cánh tay của mình rồi run rẩy kể lại:
“Ngày đó, vào một buổi tối, tôi vừa đóng cửa hàng và về đến nhà. Sau khi rửa mặt xong xuôi, trèo lên giường đi ngủ thì trong lúc mơ màng, tôi cảm giác ngực tôi bị đè ép nặng nề.”
“Dường như có thứ gì đó đang đè chặt lên ngực khiến tôi không thể thở nổi. Hơn nữa, quần áo và toàn thân cũng thấy lạnh lẽo, nhớp nháp như bị ướt.”
Diêu Phương nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó, vẻ mặt đau đớn.
Ngay từ đầu, Diêu Phương chỉ nghĩ rằng bản thân gặp ác mộng mà thôi. Nhưng sau khi hô hấp của cô ta càng ngày càng khó khăn thì Diêu Phương đã bị bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Cô ta phát hiện ra toàn thân đang ướt đẫm mồ hôi, lạnh run như vừa được vớt ra từ trong nước vậy. Thân thể của cô ta đang không ngừng run lẩy bẩy.
“Trong phòng tôi lúc đó cực kỳ lạnh, tôi định lấy điện thoại di động để gọi cho người nhà nhưng, nhưng mà…”
Diêu Phương rùng mình một cái: “Tôi vừa quay đầu sang bên cạnh thì đã nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo đang {đứng} ngay bên cạnh giường.”
“Mái tóc của nó ướt đẫm, tí tách nhỏ nước xuống, ướt nhẹp gối đầu của tôi! Tay của tôi cũng không thể cử động nổi, mí mắt cũng không thể nhắm lại…”
Thấy Diêu Phương sắp bị hồi ức của mình làm cho tan vỡ tinh thần thì Cố Chi Tang đã đứng dậy, đến gần bên cạnh cô ta rồi nói: “Đừng phản kháng tôi.”
Thông qua việc dùng lực lượng để cộng cảm, Cố Chi Tang đã quay trở lại căn phòng kia theo ký ức của Diêu Phương và “nhìn” thấy được bóng dáng mơ hồ xuất hiện ở đêm đó.
Tất cả đều giống hệt như lời cô ta đã kể, Diêu Phương bị “bóng đè’ trên giường, hoàn toàn không thể động đậy.
Cô ta chỉ có thể hoảng sợ cực độ, mở to hai mắt nhìn bóng dáng kia càng ngày càng đến gần khuôn mặt của mình. Cuối cùng, trong đoàn sương mù vặn vẹo và mờ ảo kia, Diêu Phương đã “nhìn” thấy một gương mặt hơi quen thuộc.
Khuôn mặt của con quỷ nữ kia sưng phù, trắng xanh, mái tóc ướt đẫm xòa xuống trên cổ của Diêu Phương, cảm xúc cực kỳ chân thật.
“Tại sao lại không cứu tôi?”
“Vì sao lại không nói ra sự thật cho mọi người cùng biết?!”