Diêu Phương bật khóc nức nở, nước mắt tuôn trào.
Cuối cùng cô ta cũng đã nhớ ra hình dáng của con quỷ nữ này vì sao lại quen thuộc như vậy rồi. Đây không phải là chị gái đã từng cứu cô ta hồi còn nhỏ, sau đó lại bị Thủy Quỷ bắt về thế thân nên bị chết đuối hay sao?!
Ngay khi cô ta nghĩ rằng bản thân sẽ chết vì ngạt thở thì cửa phòng ngủ lại được ai đó mở ra, là người bạn trai đã trở về.
Bạn trai Diêu Phương bật đèn phòng ngủ lên và cũng bị hoảng sợ, nhưng anh ấy bị dọa là bởi vì bộ dạng của Diêu Phương.
Cô ta lúc này như một con cá lớn bị mắc cạn, đang co giật và run rẩy trên giường. Phần chăn ga bên dưới cơ thể của cô ta bị ướt sũng, trên đầu tóc và khuôn mặt của Diêu Phương cũng ướt nhẹp, không biết đó là mồ hôi hay là nước mắt nữa.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy đã liên tục xuất hiện vài lần trong ba tháng tiếp theo khiến Diêu Phương sắp sợ đến vỡ mật rồi.
Cô ta bắt đầu sợ hãi bóng đêm, không muốn đi ngủ, sợ bản thân sẽ bị oán hồn kia đòi mạng.
Tiếp theo, khi cha của Diêu Phương đi vớt cá tôm ở trong hồ đã không đứng vững, vấp phải dây thừng và rơi thẳng xuống nước.
Tuy rằng ông ấy đã được các đồng nghiệp đi cùng hỗ trợ kéo lên thuyền ngay nhưng dưới góc nhìn của Diêu Phương thì chuyện này chắc hẳn là do con quỷ nữ kia quấy phá.
Ngay khi Diêu Phương sắp sụp đổ hoàn toàn thì cô ta đã nhìn thấy một bài viết đăng công khai trên diễn đàn địa phương.
Trong bài viết, người đăng nói rằng bản thân đã gặp phải một số chuyện kỳ lạ liên quan đến “hồ Thần Nữ”. Lúc đọc xong thì Diêu Phương cảm thấy tình huống của người này rất giống với mình, vì vậy đã nhắn tin riêng cho người đăng bài.
Cô ta không ngờ được rằng, những người gặp phải tình huống tương tư cũng không chỉ có hai người bọn họ. Lúc sau, đã có lục tục vài người tìm đến người đăng bài và tất cả đã thành lập một nhóm chat nhỏ.
Diêu Phương nhỏ giọng nói:
“Thật ra, trong lòng chúng tôi đều rõ ràng, tất cả mọi người trong nhóm, dù ít hay nhiều đều đã làm một số việc khuất tất có liên quan đến hồ lớn kia. Mỗi ngày đều sẽ có người trong nhóm chat lên tiếng dò hỏi nên làm gì bây giờ. Bọn họ còn nói muốn tìm một vị đại sư để thu phục mấy thứ dơ bẩn trong hồ…”
“Mãi đến vài ngày trước, trong hồ kia lại có một đứa trẻ bị chết đuối, không thể tìm thấy thi thể. Trưởng nhóm chat đó nghe ngóng được người lớn trong gia đình cậu bé kia muốn làm pháp sự nên đã động viên chúng tôi cùng nhau tham gia.”
“Những chuyện sau đó thì mấy người cũng đã biết rồi đấy.”
Ngòi bút của nhân viên cảnh sát không hề dừng lại lúc nào nhưng trong lòng của anh ấy thì lại đang cảm thán không ngừng.
Còn những nhân viên cảnh sát ở bên ngoài khi nghe thấy lời khai của Diêu Phương thì cũng đã bắt đầu lục tìm lại hồ sơ mấy vụ án cũ ở hai mươi, ba mươi năm trước.
Không ngờ được rằng, bọn họ quả thật đã tìm thấy hồ sơ vụ án của một nữ sinh viên đại học đã bị chết đuối.
Lúc đó, chuyện này còn được báo chí địa phương đưa tin rầm rộ. Chẳng qua, cô gái bị chết đuối kia đã trở thành ví dụ phản diện trong những bài báo đó.
Cô ấy đã được sử dụng làm ví dụ để cảnh báo, nhắc nhở người dân không nên bơi ra khu vực vùng nước sâu.
Cố Chi Tang lên tiếng với giọng điệu bình thản:
“Mọi người có thể điều tra ba người còn lại theo phương hướng này. Trong quá khứ, bọn họ nhất định có liên quan gì đó với một nạn nhân bị chết đuối ở hồ Thần Nữ, thậm chí còn là nguyên nhân mấu chốt khiến đối phương bị thiệt mạng.”
Có khi, đào sâu thêm mấy chuyện này thì cảnh sát còn có thể phát hiện ra mấy vụ án mạng bị che giấu nữa đấy!
“Được!”
Diêu Phương tiếp tục dò hỏi với giọng nói lo lắng: “Cô muốn tôi khai cái gì thì tôi đều đã nói ra hết rồi. Cô có thể giúp tôi giải quyết chuyện này không?”
Cố Chi Tang nhếch nhẹ môi dưới, giọng nói lạnh nhạt:
“Về chuyện đó thì cô cứ yên tâm đi. Khi còn sống, âm hồn kia đã tích đức, làm việc tốt, là một người lương thiện. Nó không nên vì một người như cô mà bị lây dính nghiệt lực, hủy hoại căn cơ.”
“Chỉ dựa vào điểm này thì tôi chắc chắn sẽ ngăn cản nó rồi.”
Sắc mặt của Diêu Phương khá bối rối, ấp úng nói: “Nhưng tôi không hề cố ý mà. Không phải tôi sai khiến Thủy Quỷ bắt cô ấy đi. Lúc đó, tôi vẫn là một đứa trẻ, tôi còn không hề biết bơi lội. Tôi làm sao có thể cứu cô ấy được chứ?”
Cố Chi Tang cười mỉa: “Cô thật sự không biết oán niệm của nó đến tột cùng là từ đâu mà ra sao?”
“Cho đến tận bây giờ, nó chưa bao giờ hối hận việc đã xả thân cứu người, cũng sẽ không oán hận bởi vì cô đã không cứu nó.”
“Sự phẫn nộ của nó đến từ sự nhát gan, ích kỷ, lòng lang dạ sói của cô. Mãi đến tận sau khi nó chết rồi thì cha mẹ và người đời đều không hề hay biết khi còn sống, nó là một người anh hùng dũng cảm.”
“Lẽ ra, nó sẽ là niềm tự hào của cha mẹ. Mà không phải là một ví dụ phản diện trong miệng báo chí, hàng xóm vì ham thể hiện nên đã bơi ra chỗ sâu và bị chết đuối.”
Sau khi nói xong, Cố Chi Tang lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Chỉ để lại một mình Diêu Phương ngồi trong căn phòng vắng lặng, có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gặm nhấm sự xấu hổ tột cùng và rơi nước mắt như mưa.
…