“Linh vật” xuất hiện trong trận pháp triệu hoán ngước cặp mắt màu vàng đồng lên nhìn về phía cô:
“Người từ đâu đến, vì sao một tên phàm trần như ngươi lại dám quấy nhiễu ta.”
Cố Chi Tang hơi nhướng mày.
Nghe giọng văn này thì có vẻ đây là một “linh vật” cổ lỗ sĩ.
Cô không biết rằng, “linh vật” này đã cảm nhận được năng lượng mênh mông của trận pháp triệu hoán, đồng thời cũng cảm giác được, trong hơi thở của người bày trận vẫn còn sót lại một ít khí tức của trận thiên lôi vào buổi chiều.
Chuyện này khiến nó có chút tò mò. Sao trên thế gian ngày nay mà vẫn còn huyền sư có thủ đoạn đáng kinh ngạc như vậy.
Nếu không vì chút tò mò này thì “linh vật” có lòng dạ cao ngạo như nó sẽ không xuất hiện đâu.
Cố Chi Tang uyển chuyển kể lại câu chuyện của thi thể đang bị chìm dưới nước, nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì “linh vật” vảy bạc, mắt đồng kia đã tức giận đập mạnh đuôi xuống bãi cát, giọng điệu không vui:
“Ta biết, xác chết kia hôi thối dị thường, vô cùng hung ác, quấy nhiễu môi trường sống của ta, khiến đám ác quỷ kia chạy tán loạn, thức ăn thì hôi tanh khó nuốt. Quả thật khinh người quá đáng!”
Nó nhìn về phía Cố Chi Tang: “Ngươi và vật chết kia là đồng bọn à?”
“Cũng không phải, mong ngài không cần hiểu lầm.”
Cố Chi Tang kể lại hoàn cảnh bi thảm của Lưu Mỗ Hân rồi thành khẩn nói:
“Bị mắc kẹt trong {hồ Thần Nữ} vốn dĩ không phải là ý định ban đầu của cô ấy. Chỉ là đã bị kẻ xấu hãm hại nên cô ấy mới rơi vào tình cảnh ngày đêm bị tra tấn, chịu đựng nỗi đau đớn thấu xương và không có cách nào giải thoát như này.”
“Bây giờ, bản thân cô ấy cũng đã nhận ra được tội lỗi của mình, chủ động kiểm soát không để oán khí khuếch tán nữa và muốn rời khỏi đáy hồ.”
“Không biết chúng tôi có thể mời ngài hỗ trợ một chút, giúp đưa thi thể của cô ấy nổi lên mặt hồ được không?”
Sau khi nghe xong lời giải thích của cô và nhớ đến chuyện trong hai ngày gần đây thì quả thật cá tôm trong hồ đã không còn tanh hôi như trước nên sự tức giận của “linh vật” mới hơi hòa hoãn một chút.
Nhưng khi nghe thấy Cố Chi Tang muốn nó chạm vào thi thể bẩn thỉu, thối hoắc ở dưới đáy hồ thì nó lại có chút ghét bỏ, không muốn làm.
Trong lúc “linh vật” kia do dự giữa việc từ chối chuyện chạm vào thi thể thối rữa kia hay mau chóng chuyển cái xác tu hú chiếm tổ khỏi đáy hồ thì Cố Chi Tang bỗng nhiên lên tiếng:
“Tôi thấy ở phần đuôi của ngài có một vài vết thương cũ, trong cơ thể cũng có một ít âm khí và uế vật khó tiêu hóa đang tích tụ trong bụng. Chi bằng hãy để tôi giúp ngài loại bỏ những vật này đã.”
Vừa dứt lời, không đợi “linh vật” từ chối, Cố Chi Tang đã ngồi xổm xuống dưới, bàn tay trắng nõn đã lập tức sờ vào phần vảy màu xanh ngọc, bóng loáng, mượt mà trên lưng của nó.
Cảm giác khi chạm vào vảy của Thụy Thú có đạo hạnh hơn nghìn năm cực kỳ dễ chịu, còn mát lạnh và mềm mượt hơn đá ngọc có chất lượng cao cấp nữa.
Nó vốn dĩ đã có một cặp mắt màu vàng đồng to tròn mà lúc này cặp mắt đó càng trừng lớn hơn, bộ dạng như cực kỳ buồn bực, không thể tin nổi: “Tên phàm trần như ngươi, sao lại, sao lại dám…”
Bị cô vuốt ve hai cái trên lưng thì ánh mắt của Thụy Thú đã hơi híp lại, sự kiêu ngạo, bệ vệ lúc nãy cũng đột nhiên hạ thấp.
Đây là thủ đoạn đáng sợ gì vậy?
Người này quả thật có năng lực xuất chúng, đạo hạnh thâm sâu không thấy đáy!
Cô chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hai cái mà đã khiến cho đặc tính động vật của “linh vật” kia bộc phát, khó có thể sinh ra được ý đồ kháng cự lại!
Dần dần, thân thể hình cung dài của Thụy Thú đã mềm mại hơn, hoàn toàn thả lòng thân thể, móng vuốt nho nhỏ xòe ra lớp thịt mỏng bên dưới, nhìn vừa giống mèo mà lại cũng hơi giống cá.
Nó để cho Cố Chi Tang tùy ý vuốt ve lớp vảy xinh đẹp và lấp lánh của mình, đôi khi còn rầm rì vài tiếng.
Cố Chi Tang liếc mắt nhìn Thụy Thú đã trở thành một cục bột dưới tay mình, ánh mắt của cô dừng lại trên chiếc đuôi phức tạp và rực rỡ của nó.
Có một vết sẹo khá dài ở da thịt của phần đuôi, mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi dây thép quấn quanh đã gần như sắp ăn sâu vào máu thịt ở phần đuôi của nó.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cố Chi Tang đã thăm dò được tình hình chi tiết của con Thụy Thú này.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như đạo hạnh của nó khá thâm sâu nhưng ngoại trừ có khả năng ban phước phù hộ thủy hải sản trong “hồ Thần Nữ” luôn phong phú và dồi dào thì năng lực thực tế của nó cũng khá bình thường.
Váy của nó nhìn thì cứng rắn nhưng thật ra rất dễ bị móc sắt của tàu đánh cá phá vỡ. Đây là một “linh vật” mong manh, không thể tự giải quyết được vết thương do công cụ đánh cá của con người gây ra.
Đương nhiên, cũng có thể là do chân nó quá ngắn, không thể với đến vết thương ở phần đuôi được.