“Chịu đựng một chút nhé.”
Giọng nói của Cố Chi Tang rất bình thản nhưng đầu ngón tay của cô lại trực tiếp nắm lấy dây thép đã gần như hằn vào máu thịt ở phần đuôi của nó rồi dùng sức rút ra luôn.
Hành động này khiến Thụy Thú đau đến mức nhảy giật nảy lên tại chỗ như một con cá bị vứt xuống thớt vậy.
Trong đôi mắt màu vàng đồng của nó tích tụ chút hơi nước, nhìn về phía vết thương trên đuôi của mình rồi lúc quay lại nhìn sang Cố Chi Tang thì trong ánh mắt của nó đã có thêm vài phần e ngại.
Nó nhìn cô như đang nhìn một tên đồ tể máu lạnh vậy.
Chẳng bao lâu sau, Cố Chi Tang đã tiếp tục dùng hồn lực của bản thân để chăm sóc miệng vết thương trên đuôi của nó, khiến cho nó không còn đau nhức như trước nữa. Vì vậy, trong lòng nó đã nảy sinh một ít cảm kích đối với cô.
Vết thương kia của nó đã có từ vài chục năm trước rồi.
Vào thời điểm đó, nguồn kinh tế chính của thành phố đều dựa vào việc đánh bắt cá nên dân chài đã quăng lưới rất nhiều ven hồ. Có vài lần, khi nó đang nằm dưới đáy hồ ngủ ngon thì suýt chút nữa đã bị lưới của dân chài vớt lên.
Lúc ấy, nó vẫn là một Thụy Thú “ngây thơ”, không biết trong lưới đánh cá còn có thứ gọi là mồi nhử.
Khi nó nhìn thấy miếng thịt thơm ngon được móc trên đầu lưỡi câu sắc nhọn thì đã lập tức tiến đến ăn và kết quả là đã bị thương phần đuôi, còn bị ngã vùi vào lưới.
Khi nó liều mạng cào rách lưới đánh cá thì cái đuôi đã bị một đoạn dây thép mỏng quấn chặt, lún sâu vào máu thịt và móng vuốt của nó thì quá ngắn, không thể với đến để gỡ ra được.
Muốn rút ra được sợi dây thép đó thì chỉ có một cách, đó chính là nó phải biến về hình thể to lớn hơn, mạnh mẽ xé đứt dây thép đó ra khỏi máu thịt. Tuy nhiên, nó lại rất nhát gan, cũng vô cùng sợ đau, cuối cùng thì đã không dám làm như vậy.
Về sau, sợi dây thép kia đã hãm sâu vào máu thịt khiến cho nó không thể biến trở về nguyên hình được nữa.
Hành động của vị huyền sư trẻ tuổi này nhìn thì có vẻ tàn nhẫn nhưng thực ra là đang giúp nó.
Khi bị Cố Chi Tang dùng bàn tay có chứa năng lượng nhẹ nhàng xoa phần bụng dẻo dai của nó thì Thụy Thú chỉ cảm thấy dạ dày của mình đang cuộn trào từng đợt buồn nôn.
Bụng của nó co rụt lại hai cái rồi phần bụng đang phình như một quả bóng rổ đã “xẹp” lại. Nó nhổ ra một đống thứ có mùi không hề dễ chịu lắm, có kích thước còn lớn hơn thân thể bây giờ của nó rất nhiều, được chất đống như một ngọn núi rác nhỏ vậy.
Có một số chai nhựa, túi xách, quần áo rách nát không thể phân hủy, dép lê đã bị đứt nửa bên, thậm chí còn có một vài món đồ chơi của trẻ em…
Tất cả đều là rác thải do con người vứt vào trong hồ.
Một đoàn khí thể có màu đen như mực đã bốc lên rồi tiêu tán trong không khí.
Thụy Thú xấu hổ và giận dữ, cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt.
Mấy thứ này đều là do trước kia, khi nó bơi lội trong hồ đã nghĩ rằng có thể ăn được nhưng khi nuốt vào lại không tiêu hóa nổi. Quanh năm suốt tháng, những thứ đó đã chồng chất trong dạ dày khiến nó cũng hơi khó chịu. Tuy nhiên, nó lại không nhổ ra được.
Dù sao, nó cũng thấy không có ảnh hưởng gì quá lớn nên không quan tâm đến nữa.
Còn về phần khí đục vừa nãy thì đó chính là phần khí thải được sản sinh trong quá trình những thứ kia phân hủy và cũng là một phần oán khí đã bị nó hấp thu.
Sau khi loại bỏ được toàn bộ những thứ dơ bẩn kia thì Thụy Thú cảm thấy như mình đã bước sang một cuộc sống mới.
Nó ngại ngùng, ngập ngừng nói lời “Cảm ơn” với Cố Chi Tang.
Cố Chi Tang lại trả lời rằng: “Nếu ngài giúp chúng tôi nâng thi thể của Lưu Mỗ Hân lên trên thì Linh Tổ sẽ chuẩn bị cống phẩm thịnh soạn và phong phú cho ngài, có cả mấy loại thịt tươi của trâu, bò và dê.”
Nghe đến cống phẩm thì đôi mắt màu vàng đồng của Thụy Thú lập tức sáng rực lên. Nó phất đuôi ra vẻ “cố gắng” chấp nhận lời cầu xin của Cố Chi Tang rồi đi xuống nước để nâng thi thể lên.
Sau khi Thụy Thú xuống nước thì Cố Chi Tang đã gọi điện thoại cho Ngật Liêu Thiền và dặn dò cô ấy chuẩn bị cống phẩm.
Nghe vậy, Ngật Liêu Thiền hơi sửng sốt một chút rồi mới nói: “Tôi lập tức cử người đi chuẩn bị.”
Vài phút sau, mặt hồ đang yên lặng hình như bắt đầu nổi gợn sóng lăn tăn.
Ánh trăng chiếu rọi trên mặt hồ đã mơ hồ chiếu sáng một bóng dáng khổng lồ dưới mặt nước.
Bóng dáng kia cao khoảng mười mét, chiều rộng thân thể cũng khoảng vài mét, hình thể có vẻ khá nặng nề nhưng lại di chuyển nhẹ nhàng và cực kỳ linh hoạt dưới nước.
Cố Chi Tang dường như đã cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt hồ.
Hóa ra, những người dân chài già đã từng chứng kiến thấy “Hà Bá” không hề nói quá chút nào.
Trong hồ đúng là có một sinh linh khổng lồ, chỉ là vài chục năm trước, nó đã bị thương và không còn biến về nguyên hình được nữa.