Chẳng bao lâu sau, Daisy – người áp chót, đã tiến vào.
Sau khi bước vào trong phòng, cô ấy đã ôm người dẫn chương trình Đại Lưu trước, chào hỏi vài câu với màn ảnh rồi sau đó mới nhìn về phía bà Hứa:
“Bạn có thể đưa tay cho tôi không? Bạn có thấy phiền nếu tôi muốn nắm tay của bạn một chút để cảm ứng năng lượng trên người bạn không?”
Bà Hứa khẽ lắc đầu, vươn tay ra cho Daisy nắm lấy: “Tôi đương nhiên không ngại rồi.”
Sau khi ấp lòng bàn tay của mình lên hai tay của bà Hứa, đôi mắt màu xanh lam của Daisy hơi khép lại, miệng lẩm bẩm.
“Tôi có thể cảm nhận được bạn là một người phụ nữ cực kỳ thân thiện, điều này có liên quan đến tính cách và nghề nghiệp mà bạn đang làm. Bạn rất được trẻ em yêu thích, thường xuyên giao tiếp với các bạn nhỏ. Tôi đoán rằng, chắc hẳn bạn là một giáo viên.”
“Tuy nhiên, trong lòng của bạn lại thường xuyên đau khổ… Chúa ơi, bạn không thể có đứa con của riêng mình, đúng không?”
Hốc mắt của bà Hứa hơi đỏ lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, sức khỏe của tôi không được tốt nên không có cách nào sinh con được.”
Trên khuôn mặt của Daisy hiện lên vài phần không đành lòng.
Cô ấy có thể cảm giác được nội tâm của người phụ nữ đang đứng trước mặt thực sự rất yếu ớt. Bà ấy khuyết thiếu tình thân và cảm giác yêu thương, vốn dĩ là một người thích trẻ con nhưng lại không thể có một đứa trẻ của riêng mình.
Daisy tiếp tục nói: “Tôi có thể cảm giác được mối quan hệ giữa bạn và người chủ của căn nhà này cực kỳ tốt đẹp. Nơi này cũng có dấu vết sinh hoạt trong nhiều năm của bạn. Chắc hẳn chủ của căn nhà là người thân quan trọng nhất của bạn.”
“Tuy nhiên, bạn đã mất đi người đó, chuyện này khiến cho bạn bị đả kích nặng nề. Ngoài ra, khi tôi cảm ứng năng lượng trên người bạn thì đã thấy được một nam sinh trẻ tuổi trong tiềm thức của bạn…”
Khi Daisy nói đến người này thì biểu cảm của cô ấy có chút nghi hoặc.
Năng lực của cô ấy là có thể thông qua năng lượng của đối phương để đi sâu vào thế giới nội tâm của người đó, nhìn thấy được một số ký ức được khắc sâu, ẩn giấu trong lòng đối phương.
“Nam sinh kia nhìn khoảng mới đầu hai mươi…” Daisy miêu tả lại bộ dạng đại khái của người kia:
“Không biết vì sao nhưng bạn đang có cảm giác tràn ngập tự trách đối với người này. Chính bởi vì người này nên trong khoảng thời gian gần đây, bạn vẫn luôn do dự, rối rắm về việc gì đó.”
Nghe xong miêu tả của Daisy thì bà Hứa đã mím môi gật đầu:
“Đại sư, cô xem rất chính xác. Người mà cô vừa nói chính là nguyên nhân khiến tôi gửi lời xin giúp đỡ đến tổ sản xuất chương trình.”
“Cậu bé là con của gia đình một người bạn có quan hệ khá thân thiết với nhà chúng tôi. Trong lễ tang lần này của cha tôi thì người của gia đình kia đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Nhưng mà… Nhưng mà, sau khi lễ tang kết thúc thì đứa trẻ này lại đổ bệnh. Tất cả là do tôi đã hại thằng bé!”
Vẻ mặt của cô ấy cực kỳ mệt mỏi, hiện rõ sự tự trách, rốt cuộc cũng kể ra toàn bộ đầu đuôi nguyên nhân đến xin giúp đỡ và những chuyện kỳ lạ đã xảy ra cách đây không lâu.
“Không biết bên quê nhà của mọi người có… truyền thống và kiêng kỵ gì trong việc mai táng hay không, nhưng bên quê nhà của chúng tôi thì có.”
“Ở đây, khi người già trong nhà qua đời và gia đình tổ chức lễ tang thì ngoại trừ những tập tục truyền thống như {niêm phong quan tài}, {bọc quần áo liệm} thì nghi thức quan trọng nhất trong lễ tang là việc {giương cờ đưa ma}.”
Ở bên quê nhà của bà Hứa, đội ngũ {đưa ma} của người đã khuất càng long trọng thì cũng là sự tượng trưng cho việc quãng đời còn lại dưới nền đất của người kia có được hạnh phúc hay không.
Đội ngũ {đưa ma} có quy mô càng lớn, lễ nghi càng đầy đủ thì càng đại diện cho sự hiếu thảo của con cái trong gia đình và cũng là ước muốn về cuộc sống sau khi mất của người thân trong nhà sẽ đầy đủ, có phúc hơn.
Vì vậy, khi cha Hứa qua đời, bà Hứa đã lập tức liên hệ với đội ngũ phụ trách việc tổ chức lễ tang ở địa phương, sắp xếp hậu sự cho cha mình.
Có sáu người nâng quan tài trong lễ tang.
Bốn người khác thổi kèn Xô-na, có mấy người đi đằng trước quan tài khiêng “Phương Tương” – in trên tờ giấy cỡ lớn có tác dụng đuổi tà ma, một số người khiêng “Đồ vàng mã” – là đồ chôn cùng người chết và một số cống phẩm lương thực cho đoàn “đưa ma”.
Chỉ riêng thuê người cho dàn bưng bê này mà đã hơn hai mươi người rồi.
Tuy nhiên, cho dù bà Hứa đã làm tốt nhất có thể nhưng vẫn có một sự việc khiến bà ấy vô cùng đau đầu.
Ở quê nhà của bà ấy, trong đội ngũ “đưa ma” đến nơi chôn cất thì cần phải có con trai cả đi đầu bê ảnh thờ của người đã khuất, cháu trai cả sẽ khiêng “Cờ Chiêu Hồn” đi ở bên cạnh.
Người ta nói rằng giương cờ như vậy thì sẽ giúp vong hồn của người đã khuất thuận lợi tìm được đường đến Quỷ Môn Quan và được chỉ dẫn đến Suối Vàng, sẽ không bị ác quỷ trên đường xuống âm phủ kéo vào vũng bùn và bị lạc mất.
Truyền thống này đã lưu truyền hơn nghìn năm nay ở địa phương rồi.
Mỗi lần trên thị trấn có người già nào qua đời thì đều sẽ thấy hình ảnh người thân trong nhà mặc áo tang, vừa khóc vừa rải tiền trên đường đưa tiễn linh cữu, có người đi trước cầm ảnh thờ và khiêng cờ trong lễ “đưa ma”.
Điều khiến bà Hứa đau đầu là bởi vì thế hệ con cháu trong nhà bà ấy chỉ còn mỗi bà Hứa mà thôi.