Thấy chị gái nhà mình ngơ ngác đứng đó, không nói câu gì thì “Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” cũng biết rằng cô ấy không thể tin tưởng nổi hoặc phải nói rằng đang trốn tránh sự thật.
Trong cơn giận dữ, anh ấy đã dùng kéo cắt đứt cả vòng cổ và đồ trang sức khác trên bàn.
Trên nhẫn có đính kim cương nhỏ vụn nên cắt đứt hơi khó khăn, nhưng từ khe nứt vẫn rò rỉ ra một ít chất bột màu xám trắng.
Phải biết rằng, đây là nhẫn kết hôn mà cô Cảnh đã luôn đeo trong vòng năm năm qua, chưa bao giờ cởi ra cả!
Còn về phần vòng cổ ngọc nam vàng kia thì “Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” đã đập vỡ mặt dây chuyền có hình đứa trẻ mập tròn kia.
Vàng ở mặt dây chuyền mỏng hơn so với các trang sức khác nên phần rỗng ruột bên trong cũng dày hơn một chút.
Lúc này, khi “Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” cắt mặt dây chuyền ra thì còn thấy trong lớp bụi màu xám trắng còn trộn lẫn một ít gai xương nhỏ vụn còn chưa bị mài hết.
Nhìn thấy cảnh tượng này thì cô Cảnh đã không còn lừa mình dối người được nữa.
Khuôn mặt của cô ấy trắng bệch, cứ tưởng tượng đến cảnh bản thân luôn đeo những trang sức đáng sợ như vậy trong vòng năm năm qua, bên trong có tro cốt của người đã chết thì da đầu của cô ấy đã tê dại, hai bắp chân run rẩy.
“Rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao chứ…”
“Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” cũng tức giận siết chặt tay đến mức gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm nhà bọn họ ngay, đúng là đồ cặn bã! Dám bắt nạt chị gái nhà tôi à? Bọn họ cho rằng nhà họ Cảnh chúng tôi không còn ai sao?”
Tuy rằng cô Cảnh đã tức giận đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ nhưng vẫn giữ chặt em trai lại, không ngừng lắc đầu.
Đợi đến khi cảm giác choáng váng, hoa mắt chóng mặt kia trôi qua thì một lúc lâu sau, hốc mắt của cô ấy ửng đỏ, khàn giọng hỏi:
“Đại sư Cố, chuyện này rốt cuộc là vì sao vậy? Trước kia tôi đã từng đắc tội nhà bọn họ sao?”
Trong nhẫn cưới cũng có nhét tro cốt thì chứng tỏ gia đình nhà chồng đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này từ trước khi kết hôn.
Dây chuyền có mặt là khối ngọc nạm vàng kia cũng có trong khay trang sức ngay từ hồi đầu.
Trong năm đầu tiên sau khi kết hôn, mẹ chồng còn không cho cô ấy tháo chiếc vòng cổ đó xuống. Bà ta nói rằng đây là thứ được chế tạo đặc biệt, khắc hoa văn có tác dụng phù hộ nhanh có con trai.
Lúc đó, cô Cảnh còn cảm thấy chuyện này hơi mê tín dị đoan nhưng không ngờ được rằng chiếc vòng cổ này lại thật sự có tác dụng.
Không bao lâu sau khi kết hôn, cô ấy đã mang thai.
Vào thời gian mang bầu thì mẹ chồng cũng không cho cô ấy tháo xuống, nói rằng có thể giữ thai.
Sau đó thì cô ấy đeo nhiều nên đã thành thói quen rồi.
Bây giờ ngẫm lại những chuyện kia thì chuyện cầu con cái chỉ sợ là lý do bề ngoài mà thôi, có âm mưu khác mới là sự thật.
Còn về chiếc vòng tay kia thì đó là đồ được tặng bởi chồng cô ấy vào năm ngoái. Điều này chứng tỏ rằng, bên nhà chồng đã luôn kiên trì “hãm hại” cô ấy.
Ngoại trừ việc bản thân cô ấy đã làm chuyện táng tận lương tâm gì đó với nhà chồng, đắc tội bọn họ thì cô Cảnh thật sự không thể nghĩ ra lý do giải thích nào hợp lý hơn.
Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, bất giác siết chặt hai tay của mình: “Vậy Tiểu Thạc từ nhỏ đã không thân thiết với tôi cũng là bởi vì bị ảnh hưởng bởi những thứ này sao?”
Không phải mọi người thường hay nói trẻ em rất nhạy cảm với mấy thứ liên quan đến huyền học, thần quái sao?
Cố Chi Tang hơi nhướng mày lên rồi tiếp tục nói: “Con trai nhà bạn quả thật có vấn đề nhưng không giống như điều mà bạn đang nghĩ đâu.”
Cô sợ thẳng thừng nói ra hết thì sẽ khiến cô Cảnh không thể chịu nổi, sẽ ngất xỉu ở ngay tại chỗ mất.
Cố Chi Tang lên tiếng dò hỏi:
“Bạn có ảnh chụp của chồng bạn không, đưa cho tôi xem thử. Để tôi thử quan sát tướng mạo và mười hai cung mệnh rồi đẩy quẻ xem xét cuộc đời của anh ta xem sao.”
“Có.”
Cô Cảnh gật đầu, tìm ra vài bức ảnh trong điện thoại rồi gửi cho em trai. Trong lúc đó, tay của cô ấy vẫn còn run rẩy.
“Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” vừa nhận được ảnh là lập tức gửi cho Cố Chi Tang ngay.
Sau khi quan sát tỉ mỉ tướng mạo của người đàn ông trong ảnh chụp thì Cố Chi Tang đã ngước mắt lên nói:
“Chồng của bạn năm nay 37 tuổi, lớn hơn bạn hai tuổi. Từ tướng mạo của anh ta thì có thể thấy trong lòng anh ta có người thương.”
“Nhưng thật sự đáng tiếc, người đó từ đầu đến cuối không phải là bạn.”
Nói theo cách đơn giản hơn thì chồng của cô Cảnh có một ánh trăng sáng trong lòng.
Nghe đến đây thì cô Cảnh vẫn chấp nhận được.
Cô ấy kết hôn với người đàn ông này vốn dĩ cũng là bởi vì gia đình thúc giục quá gấp gáp.
Nếu nói rằng, thời gian trôi qua lâu rồi mà không có một chút tình cảm nào thì chỉ là lời giả dối mà thôi. Cô ấy cũng từng nghĩ rằng, nếu đã kết hôn thì cô ấy sẽ vun vén cho đoạn tình cảm và cuộc hôn nhân này.
Tuy nhiên, đối với phụ nữ thì bọn họ luôn có cảm xúc nhạy bén về tình cảm của một nửa kia.
Khi nhận thấy chồng của mình không có tình cảm sâu đậm với mình thì cô Cảnh cũng không quá mức đau buồn, không cưỡng ép và dồn hết phần lớn sức lực vào công việc và sự nghiệp của mình.