Cố Chi Tang khẽ gật đầu: “Có thể.”
Cô tiện tay cầm thẻ tre bói toán đang đặt trên bàn lên, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía màn hình, quan sát cặp vợ chồng trung niên kia.
Cô nhìn thấy được lớp “Khí” có màu xám nhạt quấn xung quanh thân thể của hai vợ chồng nhà này mà mắt thường không thể nhìn ra được.
Điều này chứng tỏ, tuy rằng bọn họ nghĩ những việc xảy ra trong nhà không có liên quan gì đến huyền học nhưng trên thực tế, bọn họ đã không nhận ra rằng, cả hai đã sớm va chạm phải vật tà ám nào đó, lây dính khí bẩn từ nó.
Cố Chi Tang rút ra ba thẻ tre, nhìn ký tự trên mặt thẻ, kết hợp với việc quan sát tướng mạo của hai vợ chồng kia thì cũng dần nhìn rõ được cuộc đời của hai vợ chồng nhà này.
Nhìn từ ngoại hình thì khuôn mặt của hai vợ chồng nhà này khá tang thương và khắc khổ, nhìn như đã hơn năm tuổi rồi.
Nhưng trên thực tế, căn cứ vào bát tự và Mệnh Cách của hai người thì người vợ mới hơn 37 tuổi, còn người chồng thì cũng chỉ vừa qua 40 tuổi.
Nửa cuộc đời trước của bọn họ sống bình thường và kham khổ, nên mới giày vò thành ngoại hình già nua như này.
Hai vợ chồng sinh ra ở vùng núi lạc hậu, là đồng hương, cũng là bạn từ nhỏ. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì hai người đã kết bạn với nhau rồi cùng ra ngoài đi làm thuê.
Bà Tôn làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn tại địa phương còn ông Vương thì làm công nhân trong một nhà xưởng chế tạo và lắp ráp cơ khí. Bọn họ cứ làm việc như vậy trong hơn ba năm nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Lúc này, bà Tôn lại bất ngờ mang thai.
Sau đó, bọn họ đã đi đăng ký kết hôn, trở về quê nhà tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ, chờ đến khi đứa trẻ được sinh ra thì mới cùng nhau ra ngoài tìm việc kiếm tiền.
Bởi vì không có bằng cấp cũng không có kỹ thuật nên tuy rằng hai người bọn họ muốn kiếm tiền, muốn thay đổi cuộc đời của mình nhưng không có năng lực làm được.
Mãi cho đến hiện tại, bọn họ cũng chưa có đủ tiền để mua được một căn nhà thuộc sở hữu riêng.
“Cung Điền Trạch” phía trên hai mắt phẳng lỳ, “cung Thiên Di” ở Thái Dương thưa thớt tóc, chứng tỏ bọn họ quanh năm phải ở thuê, không có nơi ở ổn định.
Bọn họ chính là tầng lớp dân chúng bình thường nhất trong xã hội, vĩnh viễn bôn ba vì miếng cơm manh áo, chưa bao giờ được chiếu sáng bởi ống kính và ánh đèn của danh vọng.
Cố Chi Tang chậm rãi nói: “Bà Tôn, bà đã từng mang thai hai lần. Nhìn từ nhân duyên con cái của bà thì cô con gái cả của nhà hai người năm nay đã mười sáu tuổi.”
“Vào lần thứ hai mang thai ngoài ý muốn, sau khi siêu âm ra thai nhi là con gái thì hai người đã lựa chọn phá thai. Từ lúc đó trở đi, sức khỏe của bà Tôn vẫn luôn không quá tốt, bị mắc khá nhiều bệnh vặt.”
Sắc mặt của bà Tôn không được tự nhiên lắm, người chồng ở bên cạnh đã lên tiếng giải thích:
“Đại sư Cố tính rất chuẩn xác. Quả thật chúng tôi vốn dĩ sẽ có hai đứa con nhưng vào lúc đó, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Đến cơm cũng không có mà ăn thì làm sao chúng tôi nuôi nổi đứa thứ hai đây.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng trong thâm tâm của hai vợ chồng vẫn có chút chột dạ.
Trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, nếu lúc ấy, khi siêu âm ra đứa con thứ hai không phải là con gái thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ phá bỏ thai nhi dứt khoát như vậy.
“Hai người tất nhiên có suy tính của chính mình. Tuy nhiên, khi hai người nạo thai thì đứa trẻ kia đã được bốn tháng, tất cả các cơ quan nội tạng và cơ thể đã phát triển thành hình, hồn phách vào luân hồi cũng đã tiến vào thể xác đó, được nuôi dưỡng ở {Biển Ý Thức}. Đứa trẻ đó đã có các giác quan rồi.”
Theo quẻ tính thì Cố Chi Tang cũng đoán được đại khái tình huống xảy ra ở năm đó.
Sau khi hai vợ chồng sinh con gái lớn ra chưa được bao lâu thì đã gửi đứa trẻ ở nông thôn cho cha mẹ mình nuôi dưỡng rồi tiếp tục đi ra ngoài làm thuê.
Chưa đến hai năm thì bà Tôn lại mang thai lần nữa.
Bà ấy đã phát hiện ra mình mang thai khi thai nhi còn chưa đầy hai tháng.
Nếu chỉ vì vướng bận chuyện tiền bạc, thật sự không thể nuôi dưỡng được đứa con thứ hai mà phải nạo thai thì vào thời điểm đó, hai vợ chồng nhà này nên lập tức phá thai luôn.
Tuy nhiên, hai người lại do dự và chần chừ, bởi vì khi mang thai khoảng 12 tuần – tương đương với gần ba tháng thì bọn họ mới có thể siêu âm và xác định được giới tính của đứa trẻ.
Thai nhi trong bụng bà Tôn phát triển hơi chậm hơn bình thường, hơn nữa tư thế nằm của thai cũng không tiêu chuẩn nên ước chừng phải gần bốn tháng, bọn họ mới xác định được giới tính chính xác.
Khi biết được đứa trẻ là con gái thì hai người đã đặt lịch hẹn với bác sĩ và phá bỏ cái thai ngay.
Đúng như lời Cố Chi Tang đã nói, hồn phách được luân hồi chuyển thế đã hóa thành linh hồn của thai nhi, nhập vào trong bụng của bà Tôn, tràn đầy mong chờ được sinh ra. Kết quả thì lại bị thủ thuật phá thai ép thể xác của nó ra ngoài cơ thể mẹ, mất đi cơ hội chuyển thế.
Phải biết rằng, âm hồn ở dưới địa phủ trong mấy năm nay tăng trưởng cực nhiều, nhưng cơ hội đầu thai thì chỉ có hạn. Một âm hồn bình thường muốn chuyển thế đầu thai thì phải đợi chờ ít nhất từ ba đến năm năm, có khi phải đợi đến mười năm!
Thật vất vả mới có cơ hội chuyển thế đầu thai mà lại bị hủy hoại vì một lý do hoang đường và ngu ngốc như vậy.
Do đó, mặc dù việc giữ lại thai nhi đều dựa hoàn toàn vào ý muốn của cha mẹ nhưng linh hồn đứa trẻ kia vẫn có cảm xúc không cam lòng, nảy sinh oán hận.
Vì vậy, nó đã sinh ra âm sát khí và một số khí bẩn khác, tất nhiên sẽ ảnh hưởng xấu đến cả hai vợ chồng nhà này.