Gân xanh nổi dọc theo đường cong rắn chắc của cánh tay anh, cuồn cuộn nổi lên trên cổ tay dưới lớp áo màu xám bạc.
Đột nhiên, đôi mắt của anh lộ rõ vẻ căng thẳng, như là đã cảm nhận được thứ gì đó nên lập tức quay đầu lại. Trên khuôn mặt của Yến Thừa thể hiện sự cảnh giác và cực kỳ lạnh lùng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hình ảnh ở giữa phòng khách thì vẻ mặt của anh lại vô cùng sửng sốt, lộ rõ cả sự ngạc nhiên lẫn vui mừng không thể che giấu.
Bản thân Yến Thừa cũng không biết rằng, đôi mắt màu nâu sáng lạnh nhạt của anh đột nhiên rực rỡ hẳn.
“Tang… Tang Tang?”
Anh bật dậy theo bản năng, còn muốn lùi lại đằng sau một chút.
Đây là thói quen mới được hình thành của Yến Thừa khi anh bắt đầu có thể nhìn thấy âm sát khí vây quanh mình.
Trước kia, khi người khác tiến lại gần anh thì sẽ cảm thấy khí thế của anh cực kỳ mạnh mẽ và khó gần, nếu đứng cạnh anh quá lâu thì trong lòng bọn họ sẽ bắt đầu nảy sinh cảm giác run sợ.
Bây giờ, Yến Thừa lại chủ động yêu cầu nhân viên trong công ty không nên đứng quá gần anh.
Khi đi trên đường, nếu có trẻ em, người già hoặc là phụ nữ mang thai thì anh sẽ tự động thay đổi tuyến đường, cố gắng thu hẹp phạm vi khuếch tán của âm sát khí xung quanh mình, tránh động chạm đến những người này.
Cho nên, ở trong mắt của nhiều người thì Yến Thừa càng trở nên quái gở và lạnh lùng hơn.
Vừa thoáng nhìn thấy gương mặt Cố Chi Tang vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của mình thì thân thể của Yến Thừa đã cử động trước khi đầu óc kịp suy nghĩ. Anh sợ cô bị âm sát khí ảnh hưởng nên muốn lùi về sau nhưng vào giây tiếp theo, bước chân của anh đã khựng lại.
Trong tầm mắt của Yến Thừa, bóng dáng Cố Chi Tang như ẩn như hiện giữa một đoàn âm khí quay cuồng, đang giương nanh múa vuốt xung quanh cô. Tuy nhiên, vẻ mặt của cô vẫn lạnh nhạt như thường.
Đằng sau lưng cô là một cánh cổng khắc hoa văn cổ xưa vừa cao lớn vừa đen xì. Đoàn âm khí cuồn cuộn kia đúng là đang tràn ra từ cánh cổng này.
Yến Thừa đã từng nhìn thấy nó một lần rồi và biết được đây chính là Quỷ Môn – cánh cổng của địa phủ.
Ngay cả quỷ khí dày đặc xung quanh Quỷ Môn cũng bị luồng “Khí” mạnh mẽ xung quanh thân thể Cố Chi Tang vững vàng ngăn chặn, không thể tạo nên chút bọt sóng nào, huống chi là một chút suy khí nhỏ bé không đáng kể, đang tụ tập ở xung quanh người anh.
Anh chỉ vừa mới đối mặt với cô thì quỷ khí cực kỳ mạnh mẽ dưới chân Cố Chi Tang đã lao đến như vồ mồi, dọn dẹp âm sát khí đang khuếch tán trong phòng.
Yến Thừa cảm thấy, mỗi khi Cố Chi Tang tiến đến gần anh một bước thì sát khí trên người anh lại như một tờ giấy mỏng bị xé toạc từng góc nhỏ, dần dần tan rã cho đến khi bị áp chế hoàn toàn.
Trong hơi thở lạnh lẽo đang xộc thẳng vào mặt anh thì cũng trộn lẫn hơi thở trong trẻo, mát lạnh đặc trưng trên người Cố Chi Tang.
Cô nhìn về phía đôi mắt thon dài của Yến Thừa, con ngươi màu nâu nhạt của anh đang mở tròn xoe, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô. Anh không còn bộ dạng lạnh nhạt, điềm tĩnh như ngày thường nữa mà lộ ra một chút đơn thuần, ngốc nghếch, nhìn có chút thú vị.
“Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy? Bị tôi dọa sợ rồi hả?”
Cô suy nghĩ cẩn thận lại thì dường như bản thân đột ngột xuất hiện như này cũng tương đương với việc “tự tiện xông vào nhà dân” rồi. Quả thật sẽ gây ra một số ảnh hưởng không tốt lắm.
Cố Chi Tang xin lỗi anh: “Vào lúc nãy, cách đây không lâu, tôi đã gửi tin nhắn cho anh rồi nhưng hình như anh chưa đọc. Tôi nên nhắn tin sớm hơn một chút mới phải.”
Yến Thừa đột nhiên hoàn hồn: “Không…”
Anh bị quỷ khí bao quanh, chỉ cảm thấy trong khoang mũi của mình đang tràn ngập mùi hương của Cố Chi Tang, mặc dù chỉ hơi nhàn nhạt nhưng Yến Thừa không có cách nào bỏ qua được.
Không biết nghĩ đến điều gì, vành tai của anh đã trở nên ửng đỏ.
Nghe thấy Cố Chi Tang nói rằng đã gửi tin nhắn cho anh thì Yến Thừa mới rũ mắt nhìn điện thoại di động trên tay, muốn nhìn xem cô đã gửi cho mình cái gì.
Nhưng anh không biết rằng giao diện màn hình lúc này vẫn đang ở khung chat trò chuyện với Yến Hạc. Và cũng không biết từ lúc nào, Yến Hạc đã gửi cho anh hai tin nhắn thoại dài mới.
Bởi vì tâm trạng quá căng thẳng nên anh đã siết chặt bàn tay nắm điện thoại di động theo bản năng, đầu ngón tay vô tình chạm vào một trong hai tin nhắn thoại mới và giọng nói lo lắng của Phù Khinh Ngạn đã vang lên từ loa điện thoại:
“A Thừa, có phải con có ý với đại sư Cố không vậy? Mẹ hỏi như này cũng không có ý gì khác đâu, chỉ là mẹ cảm thấy con đối xử với cô ấy hơi đặc biệt hơn những người khác. Mỗi lần gặp cô ấy thì con đều…”
Con người trong mắt Yến Thừa cực kỳ chấn động, luống cuống tay chân muốn tắt đi tin nhắn thoại mà không được, cuối cùng chỉ có thể liên tục ấn nút giảm âm lượng để cho âm thanh nhỏ dần đi rồi im lặng hẳn.
Tin nhắn thoại vẫn còn đang chạy trên màn hình nhưng đã không còn âm thanh vang lên nữa.
Trong phòng cũng yên tĩnh như tờ.
Yến Thừa cảm thấy mí mắt của mình sắp thiêu cháy rồi.
Người đứng trước mặt anh là người anh vẫn luôn nhớ mong trong lòng, cũng là người mà mẹ của anh vừa nhắc đến trong tin nhắn thoại.
Ngay tại lúc này, tâm tư u ám mà anh vẫn luôn không dám nói ra đột nhiên bị người khác vạch trần ngay trước mặt đối tượng. Tình huống này quả thật quá mức bất ngờ, cũng khiến cho Yến Thừa thấy cực kỳ bất an và căng thẳng trong lòng.
Vào giờ phút này, ông chủ lớn trên thương trường chưa bao giờ thấy nao núng trước bất cứ việc gì, kể cả khi đối mặt với dự án đầu tư trị giá hơn 10 tỷ thì anh vẫn có thể bình tĩnh như thường.
Nhưng bây giờ, Yến Thừa lại rụt rè như một nam sinh trung học lần đầu yêu. Nhịp tim trong lồng ngực của anh đập nhanh như nổi trống, hai tai đỏ ửng.
Ngay cả can đảm để ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của người đối diện mà anh cũng không có, càng không dám nói thêm lời nào…