Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Anh làm vậy vì giúp tôi sao?”
“Đúng vậy, nhưng không phải là toàn bộ lý do.”
Yến Thừa nghiêm trang bắt đầu bịa chuyện, giọng nói cực kỳ bình thản:
“Tang Tang, cô đã cứu tôi rất nhiều lần nên nếu không có cô thì có thể tôi đã mất khống chế ở lần đầu tiên sát khí bạo động rồi. Nếu như vậy thì tôi sẽ bị vài vị trưởng lão Huyền Môn ra tay diệt trừ ngay.”
“Bây giờ, nếu tôi tiêu ít tiền bạc mà đã có thể giúp cô được một chút thì đây cũng là cách duy nhất mà tôi có thể cảm ơn ân nghĩa của cô rồi.”
“Huống chi, tôi là một doanh nhân. Doanh nhân thì luôn đặt lợi ích lên hàng đầu mà giới giải trí lại là ngành công nghiệp đem lại lợi nhuận kếch sù. Tôi đầu tư vào một nghệ sĩ đỉnh lưu như cô thì chỉ có kiếm lời, sẽ không bị lỗ.”
Cố Chi Tang trừng anh một lúc lâu, sau đó cô đã dịch tầm mắt ra chỗ khác, cũng không biết có tin những lời mà anh vừa nói hay không.
Cô nhìn sắc trời đã mù mịt ở bên ngoài cửa sổ rồi lười biếng vươn vai, giãn gân cốt. Lúc này, tay áo len màu trắng mềm mại đã thuận thế rủ xuống dưới, lộ ra cánh tay mảnh khảnh và trắng nõn như ngọc thạch của cô.
“Trời tối rồi, cần phải đi thôi.”
Tầm mắt của Yến Thừa khưng lại, dừng khá lâu trên cánh tay của cô.
Lúc này, anh mới chậm chạp phát hiện ra, Cố Chi Tang đang mặc một bộ quần áo bằng len, màu trắng sữa, hơi xù lông, mang lại cho cô cảm giác khá lười biếng và thảnh thơi.
“Anh đi cùng với tôi đi, đến thành phố X. Lấy được mấy thứ trong điện thoại di động của người phạm tội kia thì coi như vụ án này cũng kết thúc được rồi.”
Cố Chi Tang nói.
Yến Thừa gật đầu: “Được.”
“Đúng rồi.”
Cố Chi Tang lại nghĩ đến chuyện gì đó rồi nhìn về phía Yến Thừa:
“Sát khí xâm nhập vào cơ thể của anh lúc trước có chút đặc biệt. Anh có thể hiểu là, kẻ địch của tôi vì muốn phục kích tôi mà đã đầu độc anh trước. Từ đó, nó có thể thông qua anh để đối phó với tôi.”
“Cho nên, những đau đớn mà anh phải chịu trong thời gian vừa qua, trên thực tế là bị tôi liên lụy.”
Yến Thừa đột nhiên ngẩng đầu lên: “Có người muốn hại cô sao? Có cần tôi giúp gì không?”
Cố Chi Tang: “?”
Đối diện với ánh mắt căng thẳng của thanh niên trước mặt thì không hiểu sao cô đã không nhịn được phải bật cười.
“Cái này thì thật sự không cần… Nhưng anh nên chú ý một chút về tình trạng thân thể và tinh thần của mình. Nếu có những di chứng khác xuất hiện thì anh phải lập tức tìm tôi ngay.”
Cố Chi Tang nói:
“Nếu thứ kia lại tiếp tục muốn xâm chiếm anh lần thứ hai thì cũng liên hệ ngay với tôi.”
Nghĩ đến sự xuất quỷ nhập thần của “sương đen” và một loạt mưu kế nham hiểm, độc ác của nó thì chắc hẳn sau lần thất bại đầu tiên trong việc xâm nhập Yến Thừa, có lẽ nó sẽ làm ra một số hành động vặn vẹo gì đó.
Huống chi, thể chất của Yến Thừa quá đặc thù, là “bình chứa” âm sát khí nhưng lại tồn tại một số nguy cơ không thể khống chế được bản thân.
Cố Chi Tang còn nghi ngờ về thân phận của Yến Thừa hoặc có thể nói là thân phận ẩn giấu trong vỏ bọc bình thường mà ngay cả chính bản thân anh còn không biết.
Nếu vậy thì sẽ còn những bí mật sâu xa được ẩn giấu kín đáo hơn.
Sau một thời gian suy tư thì Cố Chi Tang đã ngập ngừng nói:
“Nếu thật sự không ổn thì sau khi xong việc bên kia, anh hãy đi theo tôi đi.”
“Căn hộ của tôi cũng khá lớn, cũng có phòng cho khách, thêm một người vào ở thì vẫn còn rộng rãi chán. Về sau cũng thuận tiện hơn trong việc thường xuyên loại bỏ sát khí.”
Cô có linh cảm rằng mặc dù chương trình “Linh Sự” đã kết thúc nhưng sau này, các sự kiện thần quái mà cô sẽ tiếp xúc có khi sẽ nhiều hơn chứ không thể ít đi được.
Thế giới này đang rối loạn nên cô không thể dừng lại.
Một khi bị Linh Tổ sắp xếp di chuyển đến các nơi khác để giải quyết các loại vụ án kỳ lạ thì cô chưa chắc còn đủ sức lực và thời gian để chú ý đến Yến Thừa.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì cô lại lắc đầu: “Thôi quên đi, tôi nói đùa đấy. Nếu có vấn đề thì anh hãy liên hệ với tôi…”
Dù sao Yến Thừa cũng là ông chủ của một tập đoàn đứng top 10 thế giới.
Là người giàu có nhất nước.
Căn biệt thự ở lưng chừng núi này rộng đến vài trăm mét vuông, còn có chuyên gia túc trực xử lý mọi việc cho anh.
Người như Yến Thừa mà lại phải chen chúc trong một căn hộ nhỏ với cô, còn phải ấm ức ở tại phòng cho khách thì không ổn tí nào.
“Tôi đồng ý.”
Yến Thừa lên tiếng, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Tầm mắt của anh từ từ dịch sang hướng khác, tỏ vẻ bình thản như thường:
“Ngôi nhà mà tôi đang ở bây giờ hoàn toàn không hề an toàn chút nào. Nếu những trưởng lão khác của Huyền Môn muốn xông vào và dẫn tôi đi thì chắc chắn sẽ vào được.”
“Không biết có ai muốn âm mưu hãm hại tôi và có thể bọn họ sẽ ra tay vào lúc mà tôi không hề phát hiện ra. Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này thì quả thật quá đáng sợ.”
Cố Chi Tang: “…”