Cố Chi Tang: “Tôi thừa nhận, thế giới này có rất nhiều kẻ xấu xa và ngu dốt. Tuy nhiên, trong hàng loạt câu chữ chửi rủa che lấp cả trời đất kia mà lại không hề có một lời nói có ý kiến trái ngược nào cả. Anh không cảm thấy việc này rất kỳ lạ sao?”
“Hơn nữa, sự việc của anh không hề có liên quan gì đến những người kia thì vì sao bọn họ lại đồng lòng căm hận đến mức xông thẳng đến bệnh viện, buông lời mắng chửi cha của anh chứ?”
“Với cả, vì sao các nhân viên y tế của bệnh viện lại cho phép bọn họ đi vào khu vực phòng bệnh đây?”
“Loại chuyện như này thì tôi cũng không cần thiết phải lừa dối anh. Nếu anh không tin thì sau khi bị áp giải về tổng bộ, nếu anh đã có biểu hiện tốt, lập được công lớn, chắc hẳn người của tổng bộ sẽ cho phép anh xuống địa phủ để tìm người đấy.”
Nhưng mà, chắc chắn sẽ không thể tìm thấy được.
Thông tin liên quan đến cha Hạ Chiếu Sinh là do cô và Tạ Tất An tự mình đối chiếu và tìm kiếm.
Bọn họ đã lục lọi khắp địa phủ và cũng chẳng có ghi chép nào về việc ra vào âm phủ của cha Hạ Chiếu Sinh.
Có lẽ ông ấy cũng giống như những âm hồn đã chết oan uổng kia, đã sớm bị thứ kia nuốt chửng ở một địa điểm và vào thời điểm mà không ai biết rồi.
Hạ Chiếu Sinh quá thông minh, khiến cho anh ta lập tức hiểu rõ được những lời mà Cố Chi Tang đã nói, ngay cả tự lừa dối bản thân cũng không thể làm được.
Đến lúc này, anh ta đã hiểu rõ mọi việc.
Hóa ra cuộc sống của anh ta từ lúc bắt đầu đã là một trò đùa bi thảm.
Đả kích nặng nề và sự sụp đổ cảm xúc đã gần như khiến anh ta tan vỡ. Tiếng gầm khẽ đứt ruột đứt gan của Hạ Chiếu Sinh vang vọng trong quán internet nhỏ này:
“Cô hãy giết tôi đi!!”
Sự cuồng loạn của Hạ Chiếu Sinh cũng không khiến cho Cố Chi Tang động lòng trắc ẩn.
Anh ta có thừa trí khôn nhưng lại quá mức kiêu ngạo, đáng nhẽ nên sớm hiểu ra được một điều…
“Sương đen” thực sự là một kẻ ác và là một tên tiểu nhân không thèm che giấu gì cả. Nó cũng không hề có tâm tư quanh co, phức tạp như loài người, cũng không có nhiều chần chừ và dối trá.
Nó là “cái ác” cực hạn, sẽ phản chiếu mặt tối của mỗi một người trên thế gian, bao gồm cả Hạ Chiếu Sinh.
Cô nâng tay lên, nén hồn phách của Hạ Chiếu Sinh thành một đoàn khí thể nhỏ rồi cất vào một chiếc bình có khắc các ký hiệu trận pháp.
Trước khi đoàn khí thể màu xám nhạt được bỏ vào trong bình thì cô đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên:
“Sự tồn tại giống như tôi sẽ không chỉ có một cái thôi đâu. Mấy người đã bắt tôi thì sẽ có người khác bán mạng vì nó.”
Đôi mắt phượng của Cố Chi Tang hơi nheo lại, không nói thêm gì nữa. Cô cất cái bình đi rồi nhìn về phía người còn lại duy nhất ở đây.
Thanh niên nhẫn giả giơ cả hai tay lên, ôm sau đầu:
“Tôi đầu hàng! Tôi sẽ khai hết!”
Thật là đáng sợ.
Cũng không phải là Cố Chi Tang đáng sợ mà là quá khứ và bộ dạng suy sụp, tuyệt vọng của đồng đội lúc trước đã khiến cho thanh niên này ý thức được thế lực đứng đằng sau bọn họ thật sự quá đáng sợ.
Bọn họ đang làm việc cho ma quỷ.
Kết cục của Hạ Chiếu Sinh rất có thể sẽ là tương lai của anh ta.
Cho nên, anh ta vẫn nên thành thật đầu hàng thì hơn.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bản thân anh ta vừa mới đến quốc gia này được hai tháng nên chưa kịp làm chuyện gì quá xấu xa. Do đó, chắc hẳn cảnh sát ở quốc gia này cũng sẽ không khó xử anh ta đâu.
Vẫn không nên hành động giống như vị đồng nghiệp thiếu mưu trí Hạ Chiếu Sinh kia, sắp bị diệt trừ rồi mà còn buông lời tàn nhẫn như vậy.
Thấy người này khá thức thời như thế nhưng Cố Chi Tang cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác. Cô dùng dây thừng chuyên dụng để trói anh ta thật chặt sau đó mới mở kết giới bao bọc không một kẽ hở ở bốn phía quán internet này.
Cô chạm vào thiết bị liên lạc đeo ở tai: “Bắt giữ thành công.”
Sau khi đi ra khỏi quán internet, xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài đã giăng một hàng rào cách ly nhưng vẫn có không ít người bị thu hút đến xem xét. Bọn họ đang vây chặt xung quanh, đứng ngay sát phía sau hàng rào cách ly, vươn đầu tò mò hóng chuyện.
Thấy Cố Chi Tang đi ra ngoài thì đám đông xung quanh lập tức ồn ào hơn, còn có âm thanh “tách tách” liên hồi của mấy người chụp ảnh.
“Là Tang Tang người sống này! Tang Tang thật này!! Thành phố X hôm nay rạng rỡ rồi, đã có mặt liên tiếp trên hai cái hot search rồi đấy!”
“Thằng nhóc ỉu xìu mặc quần áo da kia có phải là quỷ hay không vậy?”
“…”
Cố Chi Tang chào hỏi người phụ trách dẫn đội bên cảnh sát rồi áp giải thanh niên nhẫn giả đang liên tục né tránh đám đông, tinh thần suy sút kia lên xe.
Sau khi bên cảnh sát hứa hẹn hai chiếc máy tính đã bị nổ sẽ được quy về tổn thất khi làm nhiệm vụ công và nhất định sẽ bồi thường cho chủ quán thì xe cảnh sát mới nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Bởi vì tính đặc thù và tầm quan trọng của Hạ Chiếu Sinh nên Cố Chi Tang vẫn chưa rời đi. Vào đêm hôm đó, đích thân cô đã mang cái bình đựng hồn và dẫn thanh niên nhẫn giả kia đến tổng bộ ở thủ đô.