Chờ đến khi hai vợ chồng tìm được Lý Cố Dương thì nam sinh này đã trèo qua hàng rào thép gai trên tầng thượng rồi, đang đứng loạng choạng trên bờ tường bên rìa ngoài.
Khó khăn mãi mới thu thập được thông tin khái quát thì sau khi nghe xong, nhân viên trực tổng đài đã lập tức nói: “Bà chờ một chút, tôi sẽ ngắt kết nối trong chốc lát rồi một lúc sau sẽ gọi lại…”
Vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát đi vào trong khu dân cư. Các nhân viên cảnh sát trên xe từ xa đã nhìn thấy xe cứu hỏa đỗ ở tầng dưới, phao cứu hộ vẫn chưa được bơm phồng lên, được đặt lẻ loi trên mặt đất, cũng không thấy có lính cứu hỏa nào di chuyển.
Đằng xa đang túm tụm một đám người nghe thấy động tĩnh nên đã khoác áo xuống xem tình hình. Các cư dân kia chỉ đứng từ xa, thì thầm bàn tán, chặn hết con đường đi lên phía trước.
Các nhân viên cảnh sát hạ cửa kính xe xuống và chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc than đứt ruột đứt gan vang lên từ trong đám người.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
“Alo, tình hình thế nào?” Sĩ quan cảnh sát hỏi.
Giọng nói của nhân viên trực tổng đài đặc biệt lo lắng: “Đội phó Vương, Lý Cố Dương… đã nhảy lầu rồi.”
Các nhân viên cảnh sát trong xe đều sửng sốt.
Phải biết rằng, đa số những người muốn nhảy lầu, khi leo lên tầng cao và đối mặt với độ sâu hun hút dưới chân thì ngoại trừ người một lòng muốn chết, còn không gần như tất cả sẽ thấy do dự, sợ hãi, cũng sẽ trút hết sự thống khổ và uất ức trong lòng rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Tuy nhiên, đứa trẻ này hoàn toàn không có một chút do dự nào, lập tức kết thúc sinh mệnh của mình ngay.
Khó trách bọn họ không thấy được nhân viên cứu hỏa di chuyển và đệm cứu hộ cũng không cần thiết phải trải ra làm gì.
Đội phó Vương thở dài: “Vậy bây giờ chúng ta hãy xuống xe, tìm người nhà nạn nhân để lấy lời khai…”
“Không ổn rồi, không có thời gian để lấy lời khai đâu.” Nhân viên trực tổng đài cắt ngang lời nói của anh ấy: “Ngay vừa rồi, đã có thêm hai người báo án!”
“Trong đó, có một cô gái nói rằng bản thân đang trốn trong nhà vệ sinh của phòng ngủ nhà mình. Cô gái này kể rằng bản thân đã phát hiện ra chuyện ngoại tình của chồng mình vào một khoảng thời gian trước…”
“Hai ngày gần đây, vợ chồng bọn họ đang thương lượng chuyện ly hôn, phân chia tài sản. Cả hai người cũng đã phân phòng ngủ riêng.”
“Kết quả, ngay vừa xong, chồng của cô ấy bỗng nhiên liên tục gõ cửa phòng ngủ của cô ấy. Khi cô gái này không chịu mở cửa thì đối phương đã cầm búa đập cửa, còn nói rằng muốn đi vào giết cô ấy!”
Đội phó Vương: “?!”
“Cái gì? Sao đêm nay lại có nhiều việc xảy ra như vậy? Địa chỉ của cô gái kia ở đâu? Chúng tôi lập tức chạy qua đó!”
Dưới bầu trời hỗn loạn, “sương đen” đã bắt đầu khởi động.
Các nhân viên cảnh sát chạy hết tốc lực đến địa điểm kế tiếp cũng không biết rằng, sự hỗn loạn vào tối hôm nay cũng không phải chỉ xảy ra ở khu vực của bọn họ, ở mỗi thành phố này.
Mà tại tất cả thành phố lớn, nhỏ trong nước đều liên tục xảy ra rất nhiều sự cố.
Điện thoại báo động vang vọng dồn dập vào lúc rạng sáng khiến cho nhân lực trực ban ở các đồn cảnh sát không kịp trở tay.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, tại trụ sở tổng bộ.
Một cuộc họp trực tuyến khẩn cấp đã lại một lần nữa được tổ chức. Bởi vì tình hình đặc biệt nên số lượng người tham dự đã đông hơn hội nghị lần trước rất nhiều.
Trong đó, 60% người tham dự mặc quân trang hoặc đồng phục của các ban ngành chính phủ, còn lại 40% thì ăn mặc đủ loại kiểu dáng quần áo như trang phục đạo sĩ, áo cà sa màu xám vàng, áo sơ mi, áo ghi lê, v.v…
Khuôn mặt của mọi người đều cực kỳ nghiêm túc.
Nhân viên cảnh sát phụ trách việc báo cáo tình hình cầm tờ tài liệu vừa mới ra lò, chịu đựng áp lực từ bốn phía, đọc rõ ràng, rành mạch:
“Vào đêm hôm qua, trên địa bàn các thành phố và các tỉnh thành đều xuất hiện nhiều trường hợp trong cộng đồng dân cư có tâm trạng kích động, triệu chứng trầm cảm, u uất, thậm chí còn có hành vi phí hoài bản thân.”
“Tuy rằng, cảnh sát ở các khu vực đã suốt đêm triệu tập khẩn cấp nhân viên để làm nhiệm vụ nhưng bởi vì mọi chuyện bộc phát quá bất ngờ, cộng thêm việc thiếu hụt nhân lực nên đã khiến tình hình tổn thất nặng nề hơn.”
“Số lượng người chết là 24 người, có 18 người dân đã được cảnh sát ngăn chặn kịp thời nhưng vẫn bị thương. Ngoài ra còn có bốn băng nhóm gây rối trật tự ở quy mô nhỏ.”
“Trong đó, nhóm người gây ra vụ việc có tính chất ác liệt nhất là một đám thanh thiếu niên có độ tuổi trung bình là 16 tuổi. Sự việc xảy ra ở một thị trấn tại một tỉnh thành.”
“Vào lúc năm giờ sáng, đám người côn đồ, đầu gấu này hành động như đã lên kế hoạch từ trước, cầm dao chém vào nhiều người bán hàng rong dậy sớm mở hàng. Một vị chủ quán đã bị chém tử vong ngay tại chỗ.”
“Sau khi cảnh sát địa phương bắt giữ tất cả những kẻ tình nghi đang bỏ trốn thì phát hiện ra rằng, tất cả bọn họ đều đã từng tham gia vào một nhóm chat tập thể. Cũng chính là nhóm chat có nội dung xấu xa đã bị chúng ta chú trọng đả kích và diệt bỏ trong chiến dịch chống lại các thế lực xấu xa và các tổ chức tà giáo lúc trước.”
“Những tên nghi phạm này không hài lòng với việc nhóm chat bị xóa bỏ nên đã có bất mãn trong lòng. Không loại trừ khả năng, những người này đã nảy sinh tâm lý trả thù xã hội.”
“…”