Một loạt dữ liệu ghê người xuất hiện trong báo cáo nhưng khi nói ra thì chỉ cần hai phút đồng hồ mà thôi.
Tuy nhiên, những dữ liệu này cũng đủ để thể hiện rõ ràng, tình hình ở buổi tối ngày hôm qua đã rối loạn cỡ nào.
Hầu hết những người tham dự cuộc họp này đều là các sĩ quan cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, chịu trách nhiệm quản lý ở các sở cảnh sát cấp thành phố và cấp tỉnh. Bây giờ, trên khuôn mặt của tất cả bọn họ đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Người nào cũng bị đánh thức giữa đêm vì một loạt cuộc điện thoại báo cáo về các vụ án lớn, nhỏ xảy ra liên tiếp trên địa bàn phụ trách, khiến cả đêm qua chưa có ai được chợp mắt tí nào.
Nhân viên cảnh sát phụ trách báo cáo tiếp tục nói:
“Điều kỳ lạ nhất là những vụ án này phân bố ở khắp mọi nơi trên cả nước, cả những vụ việc người dân đột nhiên rơi vào tình trạng trầm cảm, u uất, dường như đều cùng phát sinh ở cùng một khoảng thời gian – tức là đã bùng nổ sau thời điểm ba giờ sáng.”
“Từ những dữ liệu do cơ quan phòng chống và giám sát quốc gia đã cung cấp vào sáng nay thì có thể thấy được, vào nửa giờ trước khi một loạt sự việc kia bùng nổ, thiết bị điện tử mang theo bên người của những người dân này đều phát hiện được một dao động bất thường.”
“Bởi vậy, chúng tôi có đủ căn cứ để nghi ngờ rằng, sự náo loạn xảy ra vào đêm hôm qua có liên quan đến năng lượng dao động bất thường kia.”
Tình hình đã cực kỳ khẩn cấp nên sự tồn tại của hệ thống giám sát đã không còn là một bí mật nữa.
Có không ít nhân viên nòng cốt sau khi ký thỏa thuận bảo mật thì đều lờ mờ nhận ra rằng, những vụ án đang diễn ra ở khắp mọi nơi trên đất nước không hề đơn giản như bề ngoài.
Sau khi nghe xong báo cáo về các số liệu liên quan thì người phụ trách tổng bộ Linh Tổ đã gần như không thể kìm nén nổi cơn tức giận, giọng nói của ông ấy cực kỳ nghiêm túc:
“Mọi người thấy thế nào?”
“Chỉ trong một đêm, đã xảy ra nhiều sự việc như vậy, chết rất nhiều người như thế mà chúng ta thậm chí còn không có năng lực để phản ứng và ngăn chặn kịp thời!”
“Nếu không áp dụng một số biện pháp đặc thù có hiệu quả thì cái gọi là an sinh xã hội và trật tự an toàn công cộng của chúng ta sẽ trở thành một trò cười!”
Trường Tần Đạo Nhân – quan chủ của Nhất Nguyên Quan đã thở dài một hơi rồi lên tiếng với giọng điệu không được lạc quan lắm:
“Nỗi lo của bộ trưởng Bạch không phải không có lý.”
“Nhưng mà, những thứ tà ma này xuất quỷ nhập thần, năng lực lại vô cùng kỳ quái. Vì thế, chúng ta muốn ngăn cản được những vụ án thảm thiết phát sinh gần như là không có khả năng.”
“Huống chi, chúng ta căn bản không biết vì sao nó lại đột nhiên tập kích và người bị hại sẽ xuất hiện ở nơi nào sau khi bị nó tấn công.”
“Đúng vậy.”
Hề Khôi cũng chậm rãi lên tiếng:
“{Sương đen} này hiển nhiên đang muốn xâm lược thế giới trên quy mô lớn, chế tạo sự khủng hoảng và hỗn loạn trong cộng đồng những người dân bình thường để cướp đoạt sinh mệnh của bọn họ.”
“Khi những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, hoảng loạn càng ngày càng lan rộng hơn thì sẽ càng bất lợi cho phía chúng ta.”
Có người cất cao giọng nói:
“Theo lời của hai vị tiền bối thì chúng ta không tiêu diệt được {sương đen} cũng không thể làm gì được nó, vậy bây giờ phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ mặc kệ sự sống chết của những người bình thường, chấp nhận số mệnh và chờ chết hay sao?”
Mặc dù những người đã chết đều là những người bình thường vô cùng yếu ớt, không có năng lực chống cự nhưng các thuật sĩ đang ngồi ở đây đều hiểu rõ một chuyện.
Thứ tà ma kia cắn nuốt được càng nhiều sinh mệnh thì sức mạnh của nó sẽ càng cường đại hơn. Nếu bọn họ mặc kệ thứ này thì sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt bọn họ bị nó cắn nuốt.
Huống chi, nhìn tốc độ ăn mòn người dân bình thường của “sương đen” nhanh chóng như vậy thì cái ngày đến lượt bọn họ chắc chắn sẽ không còn xa đâu.
Nếu không kịp thời ngăn chặn thì chỉ sợ trong vòng mười ngày, nửa tháng nữa, sự bình yên của thế giới phàm trần sẽ bị hoàn toàn tan vỡ, biến thành địa ngục trần gian do bị “sương đen” và “ác niệm” bao phủ.
Nhìn thấy sự bất an và lo lắng dần dần lan rộng trong những người tham gia cuộc họp thì Cố Chi Tang vẫn chưa lên tiếng bày tỏ ý kiến cũng hơi cau mày lại.
Sau khi cảm nhận được sự bất thường rất nhỏ kia thì cô đã lặng lẽ khống chế lực lượng của bản thân bao trùm lên những người tham gia cuộc họp.
Năng lượng vô hình giống như một gợn sóng trên mặt nước, lấy cô làm trung tâm rồi bắt đầu lan rộng ra xung quanh, thổi quét toàn bộ hội trường cuộc họp, dập tắt sự bồn chồn, kích động của những người tham gia hội nghị.
“Đừng ồn ào nữa.”
Giọng nói của Cố Chi Tang như mang theo một lực lượng khuyên răn, khiến ngay cả những người không có mặt ở hội trường, chỉ tham gia cuộc họp cách một màn hình cũng cảm thấy rùng mình, đầu óc chợt tỉnh táo lại.
Bọn họ nghe theo lời của cô như nghe theo bản năng, chấp hành máy móc theo lời chỉ dẫn của cô.
Khi tất cả phản ứng lại thì âm thanh thảo luận và tranh chấp trong phòng hội nghị cũng đột nhiên im lặng hẳn.
Sau khi yên tĩnh vài giây, tầm mắt của Cố Chi Tang đã đảo qua một số vị trí, khiến nhân viên cảnh sát hoặc thuật sĩ huyền học ngồi ở chỗ đó căng thẳng toàn thân.
“Bản thân bị trúng chiêu mà còn chưa phát hiện ra sao?”