Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Những khoảnh khắc ấm áp luôn lặng lẽ trôi qua nơi đầu ngón tay. Khi Tằng Phan dập máy, buổi lễ khai mạc đã chính thức bắt đầu.
Trong tiếng nhạc sôi động và ánh đèn rực rỡ, màn hình lớn chiếu lên từng khoảnh khắc mà hai đội tuyển đã trải qua trên đấu trường Liên Minh Huyền Thoại.
Có thành công, có thất bại, có nụ cười, có nước mắt, có tiếng hò reo đồng lòng của người hâm mộ, và có cả những lời bình luận đầy cảm xúc.
Những hình ảnh ấy, tựa như mảnh ghép của cả một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
Đó là quá khứ của chúng ta, và cũng là hiện tại của những người luôn yêu trò chơi này với một trái tim vẹn nguyên.
Đội tuyển WKY là một đội trẻ, thành lập chưa đầy một năm.
Nhưng khi Tằng Phan nhìn vào đoạn video, thấy những gương mặt quen thuộc hiện lên, những ký ức tưởng chừng đã quên bỗng chốc sống lại mạnh mẽ.
Đó là tiếng cười và những giọt nước mắt năm xưa.
Sao có thể quên được?
Đó là lần đầu tiên đội tuyển WKY, sau khi tái tổ chức, bước lên sân khấu LPL giữa những lời chế giễu.
Là chiến thắng đầu tiên sau biết bao nỗ lực và gắn kết.
Là khoảnh khắc những chàng trai trẻ nâng cao chiếc cúp vô địch mùa xuân, tràn đầy khí thế.
Họ đã viết nên câu chuyện bằng chính tuổi trẻ và đam mê của mình, qua từng giọt mồ hôi, từng nụ cười và từng giọt nước mắt.
Mỗi khung hình, mỗi giây trôi qua đều tràn ngập bóng hình của Thẩm Hi.
Và có cả cô.
Ngồi đây, nhìn những ký ức cũ một lần nữa hiện ra trước mắt, Tằng Phan không thể không thừa nhận —
Cô từng nghĩ, niềm đam mê và sự quan tâm dành cho trò chơi này chẳng qua chỉ là một cách để cô bám víu vào giấc mơ đã xa vời.
Nhưng từ lúc nào, cô đã gắn bó sâu sắc với trò chơi này, như những sợi tơ sen quấn quýt, kết nối cô với vô số người cùng chung đam mê.
Nó không còn chỉ là một trò chơi bình thường.
Nó có WKY, có Thẩm Hi…
Hôm nay, cô sẽ chứng kiến WKY một lần nữa tiến lên, chạm tay vào đỉnh cao.
Tằng Phan mải mê theo dõi, cho đến khi bất ngờ bị người bên cạnh kéo nhẹ.
Cô theo phản xạ quay đầu, nhưng tâm trí vẫn còn đắm chìm trong không khí cuồng nhiệt và đầy cảm xúc của đấu trường, chưa kịp hoàn hồn.
Ánh mắt cô nhìn Lạc Tử Khâm có phần ngơ ngác.
Lạc Tử Khâm, không nhận ra sự sôi sục và bối rối ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của bạn mình, cuối cùng không kìm được tò mò, khẽ kéo cô lại, thì thầm bên tai:
“Rốt cuộc ai là ‘chú sói nhỏ’ của cậu thế?”
“Hả?” Tằng Phan theo phản xạ hỏi lại.
Âm nhạc vang dội, ánh sáng rực rỡ, hàng ngàn người hâm mộ đang hét vang tên thần tượng của họ. Lạc Tử Khâm tưởng cô nghe không rõ.
Cô ghé sát hơn, nói lớn: “Rốt cuộc là ai? Người đã hôn cậu trên sân khấu ấy!”
Người như vậy, cô nhất định phải gặp!
Lạc Tử Khâm đã biết Tằng Phan bao năm, kẻ ngưỡng mộ nhan sắc, trí tuệ và tài sản của cô nhiều vô kể, nhưng chưa từng thấy cô động lòng.
Một người có thể khiến nữ tổng tài quyền lực này rung động, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tằng Phan, dù bên trong mềm yếu và đôi khi vui vẻ trẻ con, nhưng người có thể bước vào thế giới nội tâm của cô thực sự không nhiều.
Thậm chí có thể nói là, rất ít…
Cuối cùng, nghe rõ lời Lạc Tử Khâm, Tằng Phan sững lại.
Là ai nhỉ?
Ngay sau đó, trong mắt cô lấp lánh những gợn sóng của niềm vui, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
Đó là người mà chỉ cần nghĩ đến, cô đã bất giác mỉm cười.
Tằng Phan khẽ hé đôi môi đỏ, định nói điều gì đó, nhưng đúng lúc ấy, âm nhạc và đoạn video trên sân khấu bất ngờ ngừng lại.
Sân khấu chìm vào bóng tối, rồi ánh đèn bất chợt bừng sáng, hai đội tuyển xuất hiện trong luồng ánh sáng rực rỡ.
Khói trắng bốc lên bao quanh sân khấu, phủ lên những tuyển thủ đang ngẩng cao đầu một lớp sương huyền ảo.
Tằng Phan, xuyên qua bóng tối và khoảng cách, chỉ cần một cái nhìn đã nhận ra Thẩm Hi.
Lạc Tử Khâm tò mò dõi theo sự xuất hiện hoành tráng của các tuyển thủ, thì bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tằng Phan: “Người rực rỡ nhất, chính là anh ấy.”
……
Maokai của đội LAN dùng [Dịch chuyển] xuống thẳng đường dưới, ngay lập tức bộc lộ nanh vuốt sắc bén. Gnar của Cơ Trưởng dù cố gắng hết sức chống trả nhưng vẫn bị Maokai dồn ép phải thoái lui. Nhân cơ hội đó, Maokai dễ dàng hạ gục trụ một đường dưới của WKY.
Thẩm Hi, để phù hợp với chiến thuật của đội, lần này đã chọn Lulu – một vị tướng không phải sở trường của mình. Nhìn thấy tình hình ở đường dưới, cô cũng đành bất lực.
May mắn thay, Light đã kịp thời xuất hiện, chặn đứng người đi rừng của đội LAN ở đường giữa. Hai người lập tức lao vào một cuộc giao tranh kịch liệt, nhưng kết quả là cả hai đều phải dùng [Tốc biến] để thoát thân, coi như hòa.
Điều này ít nhiều cũng đã ngăn LAN đội tiếp tục tàn phá đường dưới.
Tuy nhiên, tình hình bất lợi ngay từ đầu trận của WKY vẫn không thể phủ nhận.
Các bình luận viên nhanh chóng nhận ra vấn đề này.
Wawa nhíu mày: “Đội WKY lần này vì chiến thuật của LAN mà đổi đường, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng gì đến một đội LAN đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngược lại, WKY còn bị họ dẫn dắt nhịp độ.”
Nice, dù là fan hâm mộ của WKY, nhưng lúc này bình luận vẫn giữ thái độ khách quan: “Chỉ mới 4 phút đầu trận mà WKY đã rơi vào thế bất lợi. Đội LAN thực sự đang chơi rất hổ báo.”
Wawa gật đầu: “Sai lầm lớn nhất của WKY là vì chiến thuật mà để G Thần – người chơi mạnh nhất – phải cầm Lulu. Tôi nghĩ với đội hình như vậy, rất khó để G Thần phát huy sức mạnh. Chỉ dựa vào một mình Diêm Vương thì rất khó để “phán xét” được LAN đội.”
“Haha!” Nice bật cười: “Cái từ “phán xét” này đúng là mang đậm hơi thở trung nhị, nhưng nhịp độ của LAN đội thực sự khiến tôi bất ngờ.”
“Nếu LAN thắng trận này, họ sẽ phá vỡ chuỗi thắng của WKY,” Wawa nói, rồi nhìn vào thẻ nhắc, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ôi trời, chuỗi thắng của WKY đã lên tới 78 trận. Thật là một con số đáng kinh ngạc.”
“Haha, giờ thì tất cả phụ thuộc vào màn trình diễn của WKY. Biết đâu G Thần sẽ biến Lulu thành một Kim Cương Barbie?”
“Hahaha! Tôi thực sự rất mong chờ điều đó!”
Hai bình luận viên thay phiên nhau lên tiếng, điều chỉnh không khí trận đấu, nhưng Tằng Phan thì không dám lơ là một giây phút nào khi nhìn vào tình hình trận đấu.
Cô đã nhận ra vấn đề.
Thiếu đi chiến lực mạnh nhất, để đối thủ nắm quyền điều khiển trận đấu, đây chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt.
Tằng Phan nhíu mày, đang suy nghĩ cách xoay chuyển tình thế thì bất ngờ, Lạc Tử Khâm bên cạnh kéo mạnh tay cô, sau đó là một loạt tiếng hét đầy phấn khích vang lên bên tai.
Cô cố gắng hạ thấp giọng, nhưng bản chất vẫn là những tiếng hét vang dội!
Rồi tiếp theo là một loạt những câu kinh ngạc không ngừng nghỉ: “Trời ơi, Phan Phan, chú sói nhỏ này quá đẹp trai!”
“Vừa ngầu lại vừa ngoan, dáng vẻ khinh thường tất cả giống hệt mấy chàng trai ngổ ngáo trong manga thiếu nữ!”
“Trời, đúng là mẫu bạn trai lý tưởng của tớ! Nhưng mà cậu lại thích kiểu này cơ đấy?!”
“Fans của anh ấy nhiều thế, không lạ gì mà hai người lại phải lén lút yêu đương như thế này, haha, mấy fan này cũng thật thú vị, nói là G Thần sở hữu “mỹ mạo trác tuyệt” gì gì ấy.”
“Thật đấy, kiểu chàng trai này sao không vào showbiz nhỉ? Nhưng mà lại trở thành game thủ, thế mà còn có một sự dễ thương không ngờ!”
“Ôi ôi ôi ôi ôi, tớ xin tuyên bố, tớ chết mất, một người đàn ông đẹp trai, tinh tế thế này mà lại thật sự tồn tại trên đời!”
“Đm, sao tớ lại là một người độc thân chứ? Tớ ghen tị rồi!”
“Còn kinh khủng hơn cả việc biến thành tinh thần chanh nữa!”
“Cậu nhìn thử bình luận đi, có thể kiếp trước cậu thật sự đã cứu rỗi cả mặt trời… À không, là cả dải ngân hà! Haha, không biết bao nhiêu cô gái sẽ muốn đấu với cậu đâu!”
Tằng Phan: “……”
Tằng Phan: “Tập trung xem trận đấu.”
Lạc Tử Khâm ngay lập tức trở nên chán nản, cô thực sự chẳng quan tâm gì đến trò chơi này, ba đường trong game là gì cô còn chưa kịp hiểu rõ nữa…
Làm sao mà có thể chuyên tâm xem game được chứ?
Nếu không ngủ, có lẽ cô thực sự yêu Tằng Phan rồi.
Khi hai người ngồi dưới sân khấu chẳng biết làm sao với diễn biến trận đấu, thì trên sân khấu, các thành viên của WKY cũng đang gặp khó khăn.
Phút thứ mười của trận đấu, đội LAN đã giành được con rồng đầu tiên.
Thẩm Hi nhìn thấy vị trí của người đi rừng LAN đã lâu không xuất hiện, liền có linh cảm. Anh vừa định lên tiếng, thì nghe thấy giọng đội trưởng Nhan Phương: “Light, đừng farm quái nữa, mau về đường đôi, người đi rừng đối phương mất tích rồi.”
Thông thường, trong Liên Minh Huyền Thoại, người đi rừng có tính cơ động cao nhất, là người quyết định chiến trường. Mỗi đội đều phải chú ý đến vị trí của người đi rừng đối phương, nếu không, việc bị ăn rồng lén hoặc bị vây hãm sẽ rất tệ.
Light nghe thấy lời của Nhan Phương, vội vàng quay lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Ở đường đôi, đột nhiên, Alistar của LAN nhảy ra, trong khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã ngay lập tức dùng chiêu WQ liên tiếp làm cho cả hai người bị hất tung. Kog’Maw của LAN thì tàn nhẫn tấn công và lấy được mạng đầu tiên của Vayne bên WKY.
Nhìn thấy Vayne của Nhan Phương bị hạ gục, Tằng Phan cảm thấy lòng mình thắt lại.
Hai người mạnh nhất của WKY là Thẩm Hi ở đường giữa và Nhan Phương ở vị trí xạ thủ. Nhan Phương đặc biệt giỏi chơi Vayne và được mệnh danh là “siêu phiên bản” của cô tướng này.
Giờ nhìn thấy Vayne bị giết, cảm giác như một huyền thoại đã bị phá vỡ, thật sự khiến Tằng Phan đau lòng.
Nhị Bàn nhìn thấy Vayne của Nhan Phương hy sinh, lập tức kinh ngạc hét lên: “Vãi chưởng, đội trưởng anh không sao chứ?!”
“Ngậm mồm vào và chạy đi.” Dù bị giết, Nhan Phương vẫn bình tĩnh ra lệnh, nhưng Nhị Bàn lại còn một ít máu.
“Mập ơi kiên trì thêm chú nữa, lát nữa tôi sẽ đến, cứu cái mạng cún của cậu!” Giọng Light có chút lo lắng.
Thẩm Hi và Cơ Trưởng đều đang trên đường đến cứu viện.
Tuy nhiên, đó là sự hỗ trợ đến quá muộn. Sự chuẩn bị của WKY không thể nhanh nhạy bằng đội LAN, và LAN đã tạo ra một tình huống 5v3, trực tiếp giành chiến thắng với tỷ số 0-3.
Nhị Bàn nhìn vào màn hình, mắt anh ngây ra trong giây lát.
Trong kênh voice của đội, không một ai lên tiếng.
Không khí thật nặng nề.
Lúc này, trận đấu đã trôi qua được 25 phút.
Thời gian còn lại không nhiều nữa…
Khi tất cả mọi người vẫn còn đang bối rối vì thất bại nặng nề trong trận giao tranh, bất ngờ, trong kênh voice lại vang lên tiếng lầm bầm của Nhị Bàn, như một linh hồn lạc lõng.
“Nói thật, nếu chúng ta bị LAN đánh bại, lật thuyền trong mương thì… có phải rất xấu hổ không?”
“Giải nghệ, rồi về nhà nuôi heo thôi.” Giọng của Thẩm Hi rất bình thản, không có chút cảm xúc nào.
Thế nhưng không khí ngột ngạt trong đội lập tức tan biến.
Nhị Bàn bỗng bật cười ha hả: “Hahaha, tôi thì không, tôi sẽ đi cùng cậu vào giới giải trí, à mà, đội trưởng anh cũng đi cùng nhé.”
“… Tôi không đi.” Nhan Phương có chút bất lực.
“Cậu chỉ xứng đáng nuôi heo, mua bánh bao thôi, đừng có mơ.” Cơ Trưởng vừa dọn lính vừa trêu chọc Nhị Bàn.
“Á á á á, cậu ghen tị đấy!” Lời của Nhị Bàn chưa nói xong thì đột nhiên cậu hét lên: “Tôi… tôi nhìn thấy dấu vết của đối phương trong bụi cỏ!”
Nói xong, Nhị Bàn liền chớp lấy thời cơ, tung chiêu cuối vào ngay thời điểm đó.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, trận giao tranh thứ hai lại bùng nổ.
Lần này, thần may mắn cuối cùng cũng mỉm cười với WKY. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
Nhị Bàn lần này chính xác tung chiêu, trúng ngay vào vị trí của đối phương ở đường giữa. Sau đó, Alistar của LAN bị Nhan Phương với Vayne hất văng vào tường. Đội LAN cố gắng phản công, nhưng bị Thẩm Hi và Light, những người đã chuẩn bị sẵn, dẫn dắt về phía trụ phòng thủ một cách kín đáo.
Alistar giãy giụa dùng phép [Tăng tốc] và hất tung lên trên người đường trên và hỗ trợ của WKY, nhưng vẫn bị Vayne của Nhan Phương khống chế và hạ gục nhanh chóng.
Với màn thể hiện hoàn hảo trong giao tranh tổng, đội WKY cuối cùng đã chiếm ưu thế và lội ngược dòng vượt qua đối phương, dẫn trước đội LAN 3k vàng.
Tiếp theo là con rồng lớn, trụ cao và chiến thắng không còn gì để nghi ngờ, đội WKY không mắc sai lầm nào nữa và đã giữ vững được nhịp độ và lợi thế trong trận đấu.
Phút thứ 38, WKY ép con rồng lớn vào giao tranh, đội LAN bị buộc phải phản công nhưng do thua kém về trang bị nên bị quét sạch. Sau đó, đội LAN quyết định đầu hàng.
Trên đấu trường chuyên nghiệp, dù là chiến đấu đến từng quân lính cuối cùng, việc đầu hàng cũng rất hiếm gặp.
Khi đội LAN đầu hàng, cả sân khấu như lặng người.
Bình luận viên Wawa cũng ngạc nhiên: “Wow, WKY chơi quá hay, đặc biệt là tốc độ chiêu cuối của Nhị Bàn, quả đúng là tốc độ tay của một người chưa có bạn gái suốt 20 năm!”
“Nhưng lần này, WKY thật sự đã lật ngược tình thế, một trận thắng thật sự điển hình của việc lội ngược dòng.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng xin chúc mừng đội WKY đã giành chiến thắng trong ván đấu đầu tiên.”
Lời chúc mừng vừa dứt, những người chiến thắng đã tháo tai nghe và đứng dậy.
Khi tai nghe rơi xuống, những tiếng vỗ tay và cổ vũ vang lên như sấm, cuồng nhiệt đến mức như họ đã giành chức vô địch.
Đúng vậy, họ là người hâm mộ, họ tin tưởng vào đội WKY, và chiếc cúp vô địch chỉ còn là vấn đề thời gian, một ngày nào đó họ sẽ nâng nó lên cao.
Đội WKY cũng không phụ lòng kỳ vọng của những người hâm mộ.
Trong ván đấu thứ hai, đội WKY đã thay đổi chiến thuật của ván trước, cả đội lựa chọn đồi hình có ưu thế đầu trận.
Thẩm Hi và Nhan Phương đã đảo ngược thái độ thờ ơ của họ trong ván đầu tiên.
Cứ như phát điên, hai chủ lực của WKY dốc toàn lực tấn công đối phương. Không chỉ tái hiện pha giao tranh cấp độ 1 hiếm thấy trên đấu trường chuyên nghiệp, mà G Thần còn xuất sắc giành được một pha pentakill đầy mãn nhãn.
Chỉ trong vỏn vẹn 20 phút, họ đã khiến đội LAN, đội vốn đặt kỳ vọng kéo trận đấu về late game, hoàn toàn tan tác, không thể gượng dậy.
Phút thứ 23, khi nhà chính của LAN phát nổ, ngón tay của Thẩm Hi vẫn không ngừng click chuột. Gần như là một hành động cơ học.
Chiến thắng vang dội và trận đấu thăng hoa khiến cả đội nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Nhị Bàn bật dậy khỏi ghế, bất chấp trọng lượng hơn 200 cân của mình, lao lên bám chặt lấy Thẩm Hi và Nhan Phương như một mảnh cao su dính chặt, không thể tách rời.
Bo5, thắng ba ván định thắng thua. Giờ đây, WKY đã tiến tới điểm số quyết định.
WKY – chúng tôi có thể làm được – cái tên ấy không chỉ là lời khẳng định tuổi trẻ bất khuất, mà còn là lời hứa: Họ sẽ không bao giờ phụ lòng bất kỳ ai tin tưởng họ.
Và chiến thắng, cuối cùng cũng không bao giờ phụ lòng những ai kiên trì và nỗ lực hết mình.
Trên khán đài, Tằng Phan chăm chú nhìn các thành viên WKY ôm chầm lấy nhau trong niềm vui chiến thắng. Nhìn Thẩm Hi với mái tóc ướt đẫm mồ hôi và chiếc áo thi đấu loang lổ, cô bất giác cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
Bàn tay cô, vốn luôn siết chặt chiếc gậy phát sáng, giờ chầm chậm giơ cao lên.
Một sắc đỏ rực rỡ.
Đỏ đến thuần khiết, tựa như dòng máu sôi sục của những người theo đuổi đam mê thể thao điện tử.
Cũng chính là màu sắc đại diện cho WKY đội.
Lạc Tử Khâm nhìn sang, có chút bối rối khi thấy Tằng Phan đột ngột giơ cao tay phải. Và ngay lúc đó, các bình luận viên trên sân khấu bất ngờ phát hiện, từng mảng ánh đèn lấp lánh trên khán đài bỗng vụt tắt.
—————
【Lời tác giả:
Wawa có phần bối rối, vô thức thốt lên: “Phải chăng đây là cách fan của WKY ăn mừng chiến thắng???”
Nhưng giọng cô đột nhiên khựng lại.
Hành động khác thường này cũng khiến các thành viên WKY trên sân khấu, đang ôm chầm lấy nhau, thoáng ngơ ngác.
Họ đồng loạt quay đầu lại.
Tất cả đều đứng lặng tại chỗ.
Những gương mặt trẻ mướt mồ hôi, nhưng trên đó là những nụ cười dần hé nở, rạng ngời như ánh sáng lan tỏa khắp sân khấu.
———
【Tiểu kịch trường】
Tằng Phan: “Người chói sáng nhất, chính là anh ấy.”
Lạc Tử Khâm: “????”
Cái gì đây? Cô bị đem ra làm “đạo cụ” để khoe ân ái sao??? Nói yêu thương cưng chiều cô cả đời chẳng phải chỉ là lời hứa suông sao?
Đúng là… phụ nữ toàn những kẻ lừa đảo!
—
Hahaha, tặng mọi người hơn trăm chữ nhé! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, hôm nay là chương dài đặc biệt. Ngày mai tôi sẽ cố dậy sớm để viết hai chương nhé, bù cho mọi người luôn!
Mà này, đoán xem tổng tài bá đạo Tằng Phan sẽ chuẩn bị bất ngờ gì cho G Thần đây? Hahaha, tôi chính là kiểu “quê một cục” đấy~~】
☆ Tên tướng LMHT: 大树 (đại thụ) MaoKai, 大嘴 (đại chủy) Kog’Maw, 牛头 (ngưu đầu) Alistar, Lulu, Vayne