Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 102 - Q1 - Chương 102: Có Một Trường An Hoàn Toàn Khác.

Q1 - Chương 102: Có một Trường An hoàn toàn khác. Q1 - Chương 102: Có một Trường An hoàn toàn khác.

Trong tiếng ồn ào của mọi người, lý trưởng đi lên một bước, tới trước mặt Vân Sơ thi lễ một cái, giọng run thấy rõ:" Dám hỏi lang quân, lệnh hữu có thư tín gì không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không, huynh ấy nói một câu, ta liền nhận lời mang tiền về."

Lại một tràng tiếng kêu lớn bùng lên, đám đông lúc này nhìn cả vào Vân Sơ, Lý trưởng lắp ba lắp bắp: "Cứ như thế liền giao 30 vạn tiền sao?"

"Quân tử nói còn cần phải viết chứng cứ sao?"

Nghiêm sắc mặt trả lời một câu hết sức đương nhiên, Vân Sơ nói với nữ tử phía sau:" Nếu như lý trưởng, phường chính, chư vị cao lân đã xác nhận cô là Tri Hạ mà mỗ gia muốn tìm, vậy mời theo ta đi một chuyến."

Nữ tử kia tựa hồ vô cùng bất mãn với biểu hiện lãnh đạm của Vân Sơ với mình, cảnh giác hỏi:" Đi đâu?"

"Tiền quá nhiều, ta không mang theo, toàn bộ giữ ở hương tích trù chùa Đại Từ Ân, cô dẫn một số người theo ta lấy tiền, để còn mai táng hai vị chí thân vừa qua đời."

Trong nhà vừa mới chết hai người, nữ tử tên Tri Hạ này lại chẳng thương tâm gì cả, thậm chí chẳng buồn giả vờ bi thương.

Nàng ta tìm hai hỏa kế khiêng người chết về xưởng rượu, mời lý trưởng, phường chính cùng hai người bất lương cùng tới chùa Đại Từ Ân.

Vân Sơ thấy công năng ngân hàng của hương tích trù chùa Đại Từ Ân còn mạnh hơn đời sau, vì một đoàn người tới nơi, tri khách tăng thấy Vân Sơ, chẳng xem văn thư, chẳng nhiều lời, nhanh chóng làm theo lời y, chuyển 30 vạn tiền cho nữ nhân tên Tri Hạ.

Đợi chuyện làm xong, Vân Sơ lấy được văn thư thu tiền của Tri Hạ, chắp tay một cái cáo biệt, thong dong rời đi.

Nhưng thái độ đạm bạc với tiền tài của Vân Sơ cùng chuyện giữ lời của y đã để lại cho tất cả mọi người ấn tượng cực sâu.

Tin rằng không bao lâu nữa, tiếng tăm vì một câu nói mà vạn dặm nhận ủy thác, giữ chữ tín của Vân lang quân sẽ lưu truyền khắp Trường An.

Người Đường coi trọng thanh danh, coi trọng nhân vật một lời hứa nghìn vàng, họ luôn là loại người được hoan nghênh nhất trong thành Trường An.

Bất kể loại người này là người tốt hay người xấu.

Đó mới là thứ Vân Sơ cần, còn về phần tiền, với y mà nói chỉ là công cụ mà thôi.

Thực tế không phải Vân Sơ ung dung bỏ đi, mà bị một phiên tăng mũi cao mắt sâu bất ngờ kéo vào một gian thiện phòng.

Con khỉ già không còn tóc trông càng giống con khỉ, cái đầu trụi lủi làm đầu ông ta trông càng nhỏ, thêm vào mắt to và mặt đầy nếp nhăn, nói ông ta không phải khỉ cũng chẳng ai tin.

"Sao ông biết ta tới?" Phát hiện người kéo mình đi là Con khỉ già, sát chiêu mà Vân Sơ chuẩn bị liền vô dụng:

"Ta tới sớm hơn ngươi sáu ngày."

"Cũng phải, ông bị quan phủ truy sát mà, không chạy nhanh chút là bị chặt đầu. Còn nữa, đám người các ông có phải giết người xong là lập tức cạo trọc đầu, mặc tăng y, chẳng lẽ như thế tránh được triều đình truy sát?"

Con khỉ già cười khà khà:" Đúng là thế thật, có điều lão tăng có độ điệp, còn là loại triều đình cấp. Bởi thế lão tăng coi như thực sự vào không môn rồi, vào cửa Phật vạn sự giai không. Thạch Bàn Đà cũng các loại quá khứ không liên quan gì tới lão tăng Ngộ Không nữa."

“Ngộ Không?” Vân Sơ trố mắt nhìn lại Con khỉ già mặc tăng bào thùng thình, hỏi lại lần nữa: "Pháp hiệu của ông là Ngộ Không à?"

"Đúng thế, chính Huyền Trang đại sư đặt cũng do ông ấy đích thân xuống tóc cho lão tăng, ngay cả bát tử kim mà ông ấy đi về phía tây lấy kinh cũng chính thức truyền cho lão tăng rồi."

Chẳng hiểu vì sao, nghe Con khỉ gia nói thế, y nghe ra ý vị anh hùng mạt lộ trong đó.

Nói thật Vân Sơ thích Con khỉ già phóng túng không bị ràng buộc gì ở Tây Vực, cũng thích Con khỉ già nổi giận giết người trong biên cảnh Đại Đường, chứ không thích Ngộ Không mặc tăng bào, giọng nói hiền hòa bây giờ.

"Trường An mà ông mong đợi ngay dưới chân, ông không đi hưởng thụ mà trốn vào không môn, từ nay lục căn thanh tịnh, các đam mê của phàm nhân không liên quan tới ông nữa, làm bạn với đèn dầu tượng Phật, tụng kinh thanh tu, thật không đáng!"

Con khỉ già kinh ngạc nhìn Vân Sơ:" Mấy ngày qua ta ở phường Bình Khang."

Vân Sơ sững người:" Nếu ta nhớ không nhầm thì đó là nơi ..."

"Đúng thế đấy, nơi đó thanh lâu khắp nơi, có tới mấy giáo phường của quan gia, ca vũ trong đó, người Tây Vực không sao so được."

"Ví như Doanh Hương Các do hoàng gia mở, nữ tử trong đó tuy có tuổi một chút, nhảy múa vẫn quyến rũ tận xương tủy, làm ngươi huyết mạch sục sôi. Vân Sơ, có thời gian ngươi nên đi xem."

"Đồ nướng ở Đồng Tâm Các da cháy giòn nướng chấm đạm đà, canh Mẹ hiền lãng khách ở Cúc Hoa Đài càng là tuyệt phẩm nhân gian."

"Ngay cả món cừu nướng mà ngươi sở trường nhất, cũng kém một bậc so với cừu nướng nguyên con của Triệu gia đại nương tử."

"Món điểm tâm của bà tử Toàn gia, thịt cừu của nhà Trần Chí Viễn, hồn đồn chín phân của phân gia Hà Cừu, thiếu một phân là vì kính thiên."

"Tơ lụa trắng của Tô gia, bạch điệp bố của nhà Dịch Tư Mại, cát bố tới từ Tắc Châu, hoán hỏa bố không sợ lửa đốt của Tùng Hương Điền gia ..."

Giọng của Con khỉ già trong tai Vân Sơ trở nên xa xôi, miệng y thì không ngừng mở lớn ... đó toàn là thứ y chưa từng nghe tới, một Trường An hoàn toàn khác với nhận thức của y thời gian qua.

"Vân Sơ, Trường An là thiên đường nhân gian, ngươi phải biết cách từ từ tìm hiểu tòa thành huy hoàng này, ngươi phải học cách hưởng thụ tòa thành trên chín tầng mây này. Ở đây, chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ có được tất cả những thứ ngươi muốn, chỉ cần ngươi sẵn lòng, ngươi chính là chủ nhân của tòa thành này ..."

Nghe Con khỉ già nói những lời ấy bằng giọng điệu mê say không thể che giấu, trong lòng Vân Sơ chua xót không ai thấu được, so với cuộc sống xa hoa mỹ mãn của ông ta, Vân Sơ thấy người đã xuất gia không phải Con khỉ già, mà là mình.

Nực cười cho bản thân như con kiến cần mẫn bố trí nhà cửa trong gió tuyết, nực cười cho y vì gây chú ý mà không tiếc giết người thu hút người khác, tung ra một cái câu chuyện nực cười về lời hứa của Vân Sơ, tăng cường danh tiếng của mình.

Khi từ thiện phòng của Con khỉ già đi ra, Vân Sơ vác theo hai thếp lụa màu sắc hoa văn thời thượng nhất, cánh tay treo một cái giỏ bánh do Toàn gia bà tử gì đó làm, lưng đeo một túi gạo bích ngạnh, tới bên hông cũng buộc một cái tui, bên trong toàn là món đồ chơi mới mẻ cho trẻ con mà Con khỉ già tìm được ở Trường An.

Con khỉ già vác một cái giường lớn, đó là cái giường như con thuyền, Vân Sơ đã dùng tay ấn thử, đây chắc chắn là cái giường khiến công chúa có thể cảm thụ được hạt đậu các 99 tấm đệm vẫn ngủ ngon.

Vân Sơ vừa nghe Con khỉ già hưng phấn kể những thứ mỹ hảo sau khi tới Trường An vừa mở cửa sau nhà mình, về tới nhà.

Bình Luận (0)
Comment