Vân Na do chuyện đái dầm buổi sáng mà cả ngày chẳng vui, đang hai tay chống má ngồi xụ mặt ở bậc thềm, thấy Con khỉ già không lông đi vào thì ré lên, còn về phần vị ca ca cực khổ thì nhìn mà không thấy, chắc vẫn còn giận chuyện bị ca ca lấy áo đẹp ra lau chân.
Thôi nương tử thấy Vân Sơ dẫn Con khỉ già đi qua cửa sau về hậu trạch thì biết ngay là quan hệ không tầm thường, lại nhìn ông ta mặc tăng bào thì lập tức 120% tinh thần chiêu đãi khách quý.
Con khỉ già được Vân Na hào hứng dẫn đi tham quan nhà mới của Vân Sơ, rõ ràng ông ta chẳng hài lòng căn nhà này chút nào.
Nhất là một đám phó phụ rõ ràng có tuổi, càng khiến Con khỉ già chế giễu Vân Sơ không nể nang gì.
May mà Con khỉ già còn biết ý, khi chế giễu người ta dùng tiếng của người Hồi Hột.
Con khỉ già gạt cánh tay mũm mỉm của Vân Na cứ nhăm nhe sờ cái đầu trọc lốc ông ta, nhìn Vân Sơ rầu rĩ:" Huyền Trang không muốn gặp ngươi."
Vân Sơ chẳng có mấy phản ứng với tin tức đau lòng mà Con khỉ già nói ra, hời hợt gật đầu:" Đó là chuyện hợp lý, ta và ông ta không có bất kỳ liên quan nào hết."
Con khỉ già cười to:" Nhưng khi ta hỏi thẳng quan hệ giữa hai người, Huyền Trang đại sư nói, không thể nói, không thể nói. Thế nào là không thể nói, có quan hệ thì nói là có quan hệ, không có thì nói không có, chỉ có cái không thể nói này là làm người ta suy ngẫm nhất."
Vân Sơ đứng dậy:" Chuyện này tới đây là dừng."
Con khỉ già cười khùng khục:" Đương nhiên tới đây là dừng."
Vân Sơ không quan tâm ông ta bóp méo lời mình sang nghĩa khác không, lại nói:" Ngày thứ ba sau Nguyên Đán ta sẽ tới Tứ môn học để học."
"Dựa theo tâm tính của ngươi, ta thấy Tứ môn học không thỏa mãn được ngươi."
"Ta nghe nói kẻ ưu tú của Tứ môn học có thể vào thái học tiếp tục học."
Con khỉ già gật gù:" Yên tâm, Khuy Cơ có biện pháp đảm bảo cho ngươi ở điều kiện công bằng, từ Tứ môn học và thái học."
"Khuy Cơ là ai?"
"Đệ tử của Huyền Trang đại sư, chính là Tam Xa hòa thượng nổi danh Trường An, một xe kinh, một xe rượu thịt, một xe ca cơ."
Vân Sơ nghe thế thì cau mày:" Đệ tử của Huyền Trang đại sư đều khác người vậy sao? Ta nghe nói một đệ tử khác của ông ấy dính dáng tới Cao Dương công chúa, bị thái tông hoàng đế chặt ngang lưng. Vị đệ tử này không kỵ chay mặn, hành vi thiếu kiểm điểm như thế mà cũng là người lễ Phật à?"
"Ông đừng có nói với ta mấy lời quái quỷ gì mà rượu thịt đi qua ruột, Phật ở lại trong tim đấy nhé."
“ Rượu thịt đi qua ruột, Phật ở lại trong tim! “ Con khỉ già lẩm bẩm một lượt rồi kinh ngạc hét lên:" Lời này tuyệt lắm, người có thể nói ra câu này, lòng ắt có linh trí, sau này ngươi đừng nói câu đó nữa, ta sẽ dùng để ứng phó với lời chất vấn của Huyền Trang."
Vân Sơ cảm thấy cạn lời: "Nói như thế Huyền Trang cũng không tán thành hành vi buông thả của ông và Khuya Cơ hả?"
Con khỉ già thở dài:" Ông ta là một hòa thượng rất vô vị."
Vân Sơ thấy câu này của Con khỉ già có vấn đề, lại còn có loại hòa thượng thú vị nữa à? À không mình sai rồi, trước mặt là ví dụ sống đấy thôi, còn chưa kể Tam Xa hòa thượng kia nữa.
Nghe Con khỉ già bế Vân Na trong lòng thao thao bất tuyệt kể những món ngon ở Trường An, chẳng những làm Vân Na lấy tay áo lau nước dãi liên hồi, cũng làm Vân Sơ cảm thụ sâu sắc ác ý do chênh lệch địa vị mang lại.
Ác ý này là Đại Đường mang tới cho y, cũng là Trường An mang tới cho y.
Con khỉ già chỉ cần theo Khuy Cơ là muốn tới đâu thì tới, từ đó hưởng thụ được một Trường An phong phú, giàu có, hoa lệ.
Còn Vân Sơ dù kéo theo xe ngựa chở 2000 lượng vàng cũng chẳng có duyên được thấy một lần.
Đây là thời khắc quan trọng khảo nghiệm tâm tính một người.
Thời khắc này giống như lúc Hạng Vũ thấy xa giá của Tần hoàng và Lưu Bang thấy xa giá của Tần hoàng.
Hạng Vũ nói: Có thể cướp và thay thế hắn.
Lưu Bang nói: Đại trượng phu phải như thế.
Vân Sơ nói: Chẳng là cái đếch gì, chỉ là chuyện nhỏ.
Đả kích không làm thay đổi được tâm cảnh của y, càng không khiến y thấy thất bại, chỉ làm y thêm quyết tâm.
Mình đã cô độc bị đưa tới Đại Đường, vậy mình nên một mình phấn đấu, như thế kết quả có được mới ngọt nào.
Vân Sơ sau khi an cư ở phường Tấn Xương ba ngày, Thôi nương tử suất lĩnh phó phụ trong nhà, cùng với mười mấy phụ nhân tới giúp đỡ, làm một lượng lớn bánh hấp.
Số bánh hấp này đều làm bằng bột lúa mạch, bên trong không có mấy chấu, vì bột lúa mạch xay ra không được trắng như Vân Sơ nghĩ.
Có điều sau khi trên mỗi cái bánh hấp điểm xuyết một quả táo đỏ, bánh hấp liền biến thành bánh táo, trông cao cấp hẳn lên.
Phường Tấn Xương rất lớn, nhưng chùa Đại Từ Ân chiếm cứ bốn thành đất đai, cho nên cái phường vốn trên vạn người ở, thực tế chỉ có hơn năm nghìn, hơn 800 hộ.
Nhân khẩu mỗi gia đình rất nhiều, tam đại đồng đường, tứ đại đồng đường, thậm chí ngũ đại đồng đường không hiếm.
Là người mới tới, Vân Sơ chuẩn bị tặng cho mỗi hộ trong phường hai cái bánh táo, coi như quà ra mắt.
Được phường chính dẫn đường, sau khi phường thị đóng cửa, Vân Sơ dẫn theo Vân Na, Thôi nương tử cùng với tám cái Phì, dùng sáu buổi tối mới đi hết hơn tám trăm hộ.
Giống như phường chính Lưu Nghĩa nói, sống ở phường Tấn Xương đại đa số là người nghèo, về cơ bản không có đại hộ gì cả.
Có điều sự xuất hiện của nhà Vân Sơ, nhất là sau khi tặng liền một hơi hơn 2000 cái bánh hấp, miễn cưỡng được coi là đại hộ nhân gia trong phường.
Hộ khẩu của người Đại Đường vô cùng không hợp tình hợp lý, trên mỗi nhà mỗ hộ ghi chú rõ ràng tình hình, thậm chí gia sản cũng thể hiện trên đó.
Đừng thấy có hơn 800 cư trú trong phường mà nhầm, thực sự được lập hộ tịch Trường An chỉ có hơn 200 hộ, còn lại là tạm trú.
Có hộ khẩu mới có ruộng vĩnh nghiệp, phân ruộng theo khẩu, ruộng ở ngoài thành, không có hộ khẩu thì không có, chỉ tính là lưu dân. Cho dù bọn họ có nhà, có công việc ở Trường An, bọn họ vẫn là lưu dân.
Ở Đại Đường, nhà giàu có tất nhiên là thủ lĩnh của những nhà nghèo khó xung quanh, khi quan phủ không chiếu cố tới được, cần phú hộ đó tổ chức nhà xung quanh chống lại thiên tai hoặc kẻ địch.
Vân Sơ dùng hơn 2000 cái bánh hấp chứng minh mức độ giàu có của mình, cho nên Lưu Nghĩa hết sức tự nhiên thống khoái giao ra chức vụ lý trưởng của nhà mình.
Vân Sơ nhìn cái dấu tay chưa tan trên mặt lý trưởng mà cảm thán.
Đây là một người rất thật thà, cũng là một người rất giữ bổn phận, chỉ là tài hoa rốt cuộc hơi kém một chút.
Ông ta nhường đường cho mình là phải thôi.