Tôn hộ tào của huyện Vạn Niên sở dĩ hành hung Lưu Nghĩa là vì hắn không nhận được hiếu kính tới từ phường Tấn Xương.
Một tiểu quan tòng bát phẩm, nếu như muốn sống thư thái ở Trường An, nếu như không có mấy thứ hiếu kính bên ngoài đó, hắn rất có khả năng chết đói. Vì bổng mộc mỗi tháng của tiểu quan tòng bát phẩm chỉ 5 đấu gạo, có tiền thì cho 700, không tiền cho 10 cân muối.
Đương nhiên quan viên ở kinh thành còn có lợi ích từ quan điền, dựa theo quy củ triều đình, quan viên tòng bát phẩm như Vân Sơ mỗi năm còn có 50 thạch quan điền lương. Đáng tiếc vì quan điền gần kinh thành đều thuộc về hoàng tộc, quan lớn. Nên Vân Sơ và quan nhỏ như Tôn hộ tào thì ruộng đều ở cách hơn 300 dặm, hơn nữa năm nào cũng thất thu.
Cho nên đối diện với tình huống không có thu nhập, Tôn hộ tào dùng tay vả miệng Lưu Nghĩa là chuyện tất nhiên thôi.
Nghe nói Lưu Nghĩa năm nào cũng dùng miệng thay thế hiếu kính, tức là ông ta thà ăn tát chứ không muốn tính kế kiếm tiền từ phường dân, coi như là người tốt, nhưng cũng là kẻ vô dụng.
Nên Vân Sơ thành nhà phú hộ lớn nhất trong phường thì đương nhiên thành lý trưởng của Quang Minh lý.
Có thể nhìn ra Lưu Nghĩa như được đại xá.
Sau khi thành lý trưởng, Vân Sơ không mất khách khí nữa, trực tiếp chiếm dụng hai cái nhà không ai ờ, cho sửa sang qua loa, hạ lệnh mỗi người trong Quang Minh lý, cách ba ngày phải tắm một lần.
Tắm một lần thu phí một đồng, nếu không tới nhà tắm được chuyên môn thiết lập để tắm, vậy phải tắm ở nhà, tóm lại là cả phường trong phường Tấn Xương không cho phép ai bẩn thỉu nhếch nhác.
Mệnh lệnh này của Vân lý trưởng vừa đưa ra, toàn bộ Quang Minh lý xôn xao, chút thiện cảm trước đó do tặng bánh với Thôi nương tử khéo léo xã giao kiếm được mất sạch. Vô số người bao vây nhà Vân Sơ chửi rủa, nhất định muốn tên tham quan ô lại Vân Sơ phải cho họ câu trả lời.
Trong mắt bọn họ lý trưởng không là cái gì hết.
“Cút khỏi phường Tấn Xương, nơi này không chào đón ngươi.”
“Thứ tham quan, kiện y lên huyện nha.”
Đứng đầu đám đông phẫn nộ là mấy tráng hán, nhìn bắp tay bắp chân là biết ngay người làm việc nặng, sức lực không hề nhỏ, chỉ cánh cửa đóng im ỉm của Vân gia chửi bới.
Két một cái cửa mở ra.
Vân Sơ mặc Sơn văn giáp, tay cầm trường mâu, hông gài Đường đao, lưng đeo sáu cây đoản mâu, cưỡi trên con ngựa mận chín cũng mặc giáp, sát khí đằng đằng xuất hiện ở cửa nhà, tiếng chửi bới, tiếng ồn ào tức thì lắng xuống.
Vân Sơ từ nhỏ luyện võ, mười bốn tuổi đã cao hơn 1m7, cưỡi trên con ngựa cao lớn thần tuấn, khí chất hung bạo bồi dưỡng từ vô số trận đánh lớn nhỏ cùng ở sa trường, không cần nói, đám bách tính không có tư cách làm phủ bình này ai nấy câm như hến.
Vân Sơ cắm trường mâu xuống đất, trở tay rút đoản mâu ném ra liên hoàn nhanh như chớp, đoản mâu lướt qua gò má mấy hán tử la hét to nhất găm vào tường.
Thành Trường An đã mấy chục năm chưa trải qua chiến sự rồi, đám người này đâu chịu nổi sự đe dọa của Vân Sơ, gan nhỏ một chút hai chân nhũn ra quỳ ngay trước cửa Vân gia.
Vân Sơ thúc ngựa, con ngựa mận chín đóng móng sắt đi lọc cọc trên đường lát đá, đi tới đâu đám đông tản đến đó.
“Ca ca bắt lấy.”
Vân Na bám thang leo lên trên tường bao Vân gia, mái tóc vàng của nó dưới nền trời xám trông vô cùng bắt mắt, ném tới một cây gậy bóng chày làm bằng gỗ du. Vân Sơ vươn tay bắt lấy, bỏ trường mâu, múa gậy gỗ tấn công bách tính đã xoay người bỏ chạy.
Gậy trên không trung phát ra tiếng vù vù hãi người, bách tính tới kiếm chuyện kêu cha gọi mẹ chạy như chuột. Thoáng chốc cái ngõ vừa rồi còn đông đúc như có bão cuốn qua, giày dép rơi vãi vô số, thậm chí chẳng biết ai còn để lại một cái quần. Cái cống bẩn bên đường có vết nước bắn lên, rõ ràng có người lỡ chân rơi xuống đó, mà không chỉ một.
Vân Sơ vẫn cưỡi chiến mã truy sát trong ngõ, chạy từ đầu này tới đầu kia phường, tới khi ngõ không còn một ai, y mới về mới về nhà cởi giáp trong ánh mắt khiếp đảm của Thôi nương tử và tiếng reo hò của Vân Na, nó còn phụng phịu vừa rồi không che mình đi theo.
Một người không cách nào nói lý với mấy trăm người.
Vân Sơ sao không hiểu cái đạo lý đó, đồng thời y cũng cho rằng, dưới luật pháp nghiêm khắc của Đại Đường, đám bách tính này hẳn là càng không muốn xung đột có tổ chức với quan phủ ... Nhất là loại quan viên như Vân Sơ.
Bạo lực mới là suối nguồn sức mạnh nguyên thủy nhất, Vân Sơ cũng mừng vì cơ cấu quan phủ Đại Đường đủ bạo lực.
Đêm hôm đó phường Tấn Xương im phăng phắc.
Ngày hôm sau gà còn chưa gáy, khi gõ trống mở cổng chưa gõ, Vân Sơ xách theo cái gậy bóng chày, đứng bên cổng phường, nhìn phường chính Lưu Nghĩa mở cổng.
Vân Sơ định bắt một số phường dân không chú trọng vệ sinh làm điển hình, không ngờ rằng chẳng tìm được ai mặt mày bẩn thỉu, quần áo lôi thôi.
Hết sách chỉ đành hậm hực nhìn đám phường dân đắc ý đi qua trước mặt y, rời khỏi phường đi làm công. Có người còn cố ý vén ông tay áo trước mặt Vân Sơ, để y kiểm tra cánh tay đen xì họ khó khăn lắm mới rửa sạch được.
Lưu Nghĩa có chút lo âu nói với Vân Sơ:" Lý trưởng, chịu thôi, đám người này thà ở nhà tắm chứ không chịu tới nhà tắm tắm rửa. Lý trưởng muốn kiếm tiền phải nghĩ cách khác."
Vân Sơ cười nhạt:" Bọn chúng muốn thoát khỏi lòng bàn tay của lão tử thì còn non lắm, ba ngày sau, chúng ta không chỉ kiểm tra kẻ bẩn thỉu, còn vào nhà kiểm tra trong nhà có sạch sẽ không? Nếu bị ta kiểm tra ra trong nhà có chấy, rận, rệp, chuột, bọ ... Nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, trừng phạt xong còn phạt tiền."
Lưu Nghĩa khuyên can vị tân lý trưởng đang lên cơn:" Đám người này trong nhà bẩn mấy chục năm rồi, muốn dọn dẹp ngay lập tức khó lắm, làm không khéo họ tới huyện nha cáo trạng đấy."
"Lưu Nghĩa, ngươi có biết vì sao mỗi năm đều bị Tôn hộ tào cho ăn tát không?"
"Vì không có tiền hiếu kính."
Vân Sơ lắc đầu:" Vì ngươi quản phường Tấn Xương không có chuyện rắm gì hết, khiến đám Tôn hộ tào không có cớ xen vào chuyện trong phường kiếm tiền, đó mới là nguyên nhân người ta căm hận ngươi."
Lưu Nghĩa kinh hãi:" Ý lý trưởng là, nếu những người kia tới huyện nha ..."
"Ngươi thấy huyện nha sẽ giúp bách tính trừng phạt người giúp huyện nha có việc làm như ta không? Ngươi phải nhớ, ta cũng là quan."
Vân Sơ nói xong thì phát hiện trong tầm mắt có người ăn mặc rách rưới nhưng không ai mặt mũi bẩn thỉu, hậm hực kéo gậy về nhà.