Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1060 - Q5 - Chương 077: Phúc Của Kẻ Ngốc.

Q5 - Chương 077: Phúc của kẻ ngốc. Q5 - Chương 077: Phúc của kẻ ngốc.

Đám trẻ con Vân gia đều quen thuộc với lão thần tiên cho nên chuyện chủng đậu diễn ra thuận lợi, nhanh chóng. Người Vân gia không muốn gây chú ý, chủng đậu xong theo cửa sau đi luôn, trên đường về bọn chúng còn khoe khoang với nhau xem ai dũng cảm hơn.

Cả ngày hôm đó bọn chúng bị Ngu Tu Dung lùa vào một gian phòng, hận không thể sinh ra thêm vài cặp mắt nữa quan sát biểu hiện nhỏ n hất của chúng.

Bọn trẻ con được nghỉ học một ngày chẳng có gì buồn phiền, nô đùa cười nói suốt, hai vị phu nhân của Địch gia Ôn gia đợi tới trưa không thấy bọn trẻ con có phản ứng đáng ngại nào thở phào, để lại nha hoàn đợi tin.

Buổi tối ăn cơm, vẫn không có đứa bé nào có phản ứng bất thường, Ngu Tu Dung mới nói với Lý Hoằng lo lắng của mình về chuyện tương lai của Lý Tư.

Chuyện này không làm Lý Hoằng bất ngờ, phụ hoàng hắn có vẻ chẳng mấy coi trọng con cái, chỉ cần nhìn mấy đứa nhi tử sinh ra trước hắn là thấy phần nào.

Thái tử trước Lý Trung, trưởng tử của cha hắn, mẹ là cung nhân Lưu thị, năm Hiển Khánh thứ năm bị tội phế làm thứ dân, di cư tới Kiềm Châu, sống trong nhà cũ của Thừa Càn, nghe nói sắp chết rồi.

Thứ tử Lý Hiếu, nhi tử thứ hai của Lý Trị, mẹ là cung nhân Trịnh thị, năm Hiểu Khánh thứ năm trừ vương tước, làm thứ sử Toại Châu, hiện chưa chết, song chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Thứ tử Lý Thượng, vừa sinh ra đã được phong làm Kỷ vương, đến năm Hiển Khánh thứ năm vì tội miễn chức, năm ngoài đi Miễn Châu làm thứ sử, giờ đang câu cá ở Động Đình Hồ.

Lý Tố Tiết nhi tử Tiêu Thục Phi, trước kia là Ung vương, từ khi Tiêu Thục Phi gây gội tự sát thì biến thành thứ sử Viên Châu, năm ngoái thành thứ sử Vĩnh Châu, nơi đó thường sinh rắn độc. Lý Hoằng đang đợi tin Lý Tố Tiết bị rắn độc cắn chết.

Còn hai công chúa Nghĩa Dương và Cao An của Tiêu Thục Phi thì nay đang ở dịch đình cung, cả ngày giặt quần áo không xong .... tương lai khó có gì tốt đẹp.

Có những ví dụ đó, Lý Tư trốn ở Vân gia được chiều chuộng không kém gì công chúa, chỉ cần Vũ Mị không nhắc thì Lý Trị cả đời chẳng nhớ mình có đứa con tên Lý Tư.

Lý Hoằng nhìn kỹ Lý Tư, tiếc nuối thở dài, cho dù toàn thân đeo trang sức hắn đưa tới, nhưng chẳng cách nào so với Vân Cẩm ở bên cạnh.

Nói chung là nhìn thế nào cũng thấy ngốc, nhất là cái mũi hếch lên làm Lý Hoằng không tiếp nhận được, hắn thấy rất nhiều nữ tử vì mũi hếch mà đáng yêu, chỉ có Lý Tư biến thành ngốc.

Hai mắt đứa bé đó chỉ toàn niềm vui khi thấy đồ ăn, không thấy bất kỳ chút linh khí nào của tiểu cô nương mười ba tuổi, Lý Hoằng nhớ, khi bảy tuổi muội tử hắn cũng bộ dạng này, tới giờ không có gì thay đổi.

Vân Cẩm ở bên cạnh khác hẳn, đó chính là tiểu tinh linh nhân gian, ông trời tựa hồ đem toán bộ thứ mỹ hảo đặt vào tiểu cô nương này, ở cạnh Lý Tư đúng là hai cực đoan trái ngược.

Lý Tư chẳng cần biết ca ca nhìn mình thế nào, nghịch ngợm lắc đầu, để hai chuông nhỏ treo ở tai kêu leng keng leng keng, sau đó cười khanh khách một mình.

Nhìn muội tử như thế, Lý Hoằng bỏ ngay ý định đưa n ó về Lạc Dương, thấy đứa ngốc như nó chỉ có sống ở Vân gia mới thoải mái như thế. Chứ về hoàng cung, bằng bộ dạng ngốc nghếch cha không thương, mẹ không thích, còn chẳng phải bị người ta ức hiếp chết sao?

Có điều Lý Hoằng vẫn muốn tranh thủ cái phủ công chúa ở Trường An cho muội muội.

Quyết định rồi Lý Hoằng liền ăn nhanh hơn, hắn tới Trường An còn rất nhiều việc phải xử lý, nhất là mười hai đội nhân mã theo hắn rời Lạc Dương, cần chú ý chút.

Trước kia chuyện của Lý Tư với hắn mà nói được đặt vào hàng đầu phải hoàn thành, nhưng giờ phải xếp sau công sự.

Sau bữa sáng, Vân Sơ gọi Lý Hoằng tới dưới cây thạch lựu uống trà.

"Đừng lãnh đạm với Lý Tư như thế."

"Ta biết, sư phụ yên tâm, dù sao đó là muội tử ta nhìn lớn lên."

Vân Sơ lắc đầu:" Ý ta không phải vậy, ta nói tới ngươi, Lý Tư sắp mười ba rồi, đứa bé này đã bắt đầu chú ý tới người khác giới, ca ca như ngươi sẽ biến mất khỏi cuộc đời của nó."

"Đừng đợi tới khi xử lý xong công vụ mới nhớ ra muốn thân mật với muội tử thì người ta không cần tới ngươi nữa rồi, sẽ là nuối tiếc lớn."

Lý Hoằng thoải mái nói:" Có gì đâu nó vẫn ở đó mà, chỉ cần nó sống tốt là được, đại trượng phu sao lại để vướng bận bởi tình cảm nữ nhi được."

Vân Sơ nhìn thẳng vào gương mặt trẻ trung của hắn:" Thiếu đi tình cảm không tính là con người."

Lý Hoằng bật cười:" Sư phụ, đế vương mà cũng cần tình cảm à?"

"Vô tình chưa chắc là trang hào kiệt, ai bảo thương con không phải đấng trượng phu."

"Thời gian của ta lúc nào cũng không đủ."

"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đường của ngươi do ngươi đi." Vân Sơ không nói nữa pha trà tự uống, ra hiệu hắn có thể đi rồi:

Lý Hoằng uống chén trà xong đi ngay, hắn chợt phát hiện, những thứ mình học được bắt đầu xung đột với sư phụ rồi.

Trước kia hắn luôn tin lời sư phụ nói là đúng, giờ hắn thấy những lời đó phải xét lại.

Lý Hoằng vừa vội vàng rời đi, Lý Tư liền thảo hết đống trang sức trên đầu ra, thuận tay ném cho Thôi ma ma, giữ lại hai cái chuông ở tai.

"Sư phụ, trông đệ tử ngốc lắm đúng không?"

Thôi Dao bóp cái mũi vểnh của Lý Tư:" Đúng, ngươi càng ngốc, sau này sống càng tốt."

"Sư phụ dạy rất đúng, đám Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự thấy đệ tử ngốc, nên lúc nào cũng nhường nhịn."

Bao năm qua Thôi Dao tốn không ít tâm huyết mới tìm ra con đường đúng đắn cho Lý Tư.

Đứa bé này thân là công chúa hoàng gia, nơi vốn sóng gió nhiều, có người thích sóng gió như Lý Hoằng, có người không chịu nổi sóng gió như Lý Tư. Thế nên tốt nhất là Lý Tư ở trên bờ, rảnh rỗi thì bắt con cá bị sóng gió thổi dạt lên.

Vậy là tốt nhất.

Lý Tư vẫn băn khoăn:" Sư phụ, nhưng có phải ta ăn mặc quá ngốc?"

"Ngươi càng ngốc thì mẫu hậu ngươi càng áy náy, ca ca ngươi càng dốc sức giúp ngươi, đám huynh đệ muội muội khác càng không coi ngươi ra gì. Cuối cùng chúng đấu nhau sống chết, ngươi nấp ở chỗ hưởng phúc, chẳng phải vui sao?"

"Ý sư phụ nói là ca ca ta sẽ đấu đá với đám Lý Hiền, Lý Hiển à?"

Thôi Dao dạy Lý Tư luôn dùng lời đơn giản trực tiếp, không cần hàm súc:" Phụ hoàng ngươi chẳng phải còn cùng mấy thân ca ca đấu tới sinh tử à? A tổ ngươi giết mấy thân huynh đệ máu chảy lênh láng sao?"

"Cho ngươi biết, mấy ca ca, tỷ tỷ không cùng bụng mẹ với ngươi thì chỉ vài năm nữa là chết thôi. Khi đám đó chết rồi sẽ tới thân huynh đệ của ngươi chết, dù không chết thì cũng sống chẳng ra sao đâu."

"Ngoan, nghe lời tiếp tục đóng đứa ngốc đi, trẻ ngốc dễ sống, đợt qua được thời gian tranh đoạt, hoàng tộc còn lại mới tính là người thân."

Lý Tư tựa hiểu tựa không:" Vì sao?"

Thôi Dao híp mắt:" Vì hiếm nên mới quý."

(*) Lý Trị có đúng một cô công chúa chết già, khá thọ. Các hoàng tử khỏi nói đi, không có đứa nào kết thúc tử tế.

Bình Luận (0)
Comment