Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1061 - Q5 - Chương 078: Sản Phẩm Giáo Dục Thất Bại Của Vân Sơ. (1)

Q5 - Chương 078: Sản phẩm giáo dục thất bại của Vân Sơ. (1) Q5 - Chương 078: Sản phẩm giáo dục thất bại của Vân Sơ. (1)

Hai vợ chồng Vân Sơ và Ngu Tu Dung ở ngoài nghe hết lời Thôi Dao dạy Lý Tư.

Bọn họ không can thiệp, thậm chí thấy Thôi Dao nói rất đúng.

Giáo dục phải lựa người mà dạy mới tốt, không nhất định cứ bụng đầy học vấn thì gọi là thông mình, học vấn phải thích hợp với mình, phải vận dụng được mới là tốt nhất.

Để một đứa bé nhận thức được rõ ràng thế giới mình sống là thế nào, phải ứng phó ra sao, đó là bí quyết khiến Thôi Dao trở thành nữ tiên sinh danh tiếng.

Lý Tư biết làm thơ thì để làm chó gì, Lý Tư biết kiếm tiền làm chó gì, nó cũng chẳng cần xinh đẹp để lấy lòng ai hết.

Chỉ cần nó sống thật thọ, đợi đám người Lý Trị, Vũ Mị, Lý Hoằng, Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán, Thái Bình chết sạch, nó sẽ là lão thái thái địa vị cao nhất Đại Đường.

Khi đó nó thoải mái cầm gậy đi đánh khắp thiên hạ chẳng sợ gì nữa.

Lý Tư học xong chạy ra sân thấy Vân Sơ đang uống trà thì ôm tay y làm nũng:" A gia, mai con muốn học múa gậy."

Có mặt người ngoài, Lý Tư sẽ học theo thái tử ca ca gọi Vân Sơ là sư phụ, khi chỉ có người nhà, nó mới gọi a gia.

Vân Sơ nhìn Lý Tư một lúc, không đánh giá cao:" Con không chịu được khổ đâu."

Lý Tư gật đầu lia lịa: "Chịu được, chịu được, con ngốc thế này nếu không biết cả đánh gậy, tới khi bị người ta bắt nạt thì phải làm sao? Con phải học Vân Na cô cô, ai bắt nạt con thì con cầm gậy đánh."

Ngu Tu Dung nói với Vân Sơ:" Phu quân, nhất lực phá thiên xảo cũng là cách tốt, chẳng phải chàng cũng thích dùng đao giải quyết vấn đề à?"

"Đừng chậm trễ nữa, mai cho nó theo Chung Quỳ học gậy đi, không cần luyện giỏi ra sao, đánh được đám yêu tinh trong cung là được."

Vân Sơ nghĩ cũng phải, cho người đi mời Chung Quỳ.

Mấy người vừa về nói cười vừa về hậu trạch, đi qua tiền viện, nghe thấy Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Nhân Kiệt học ếch kêu, ba đứa ngồi trên giường, nối nhau vươn cô lên, lần lượt mỗi đứa ộp một cái, trông ngu ơi là ngu. Lý Tư thấy cảnh đó chạy vào góp vui, mặt Ngu Tu Dung trở nên âm trầm.

Nàng quay sang Vân Sơ:" Đệ tử chàng đấy, chàng cũng định dạy chúng thành Lý Tư sao?"

Vân Sơ phất tay:" Rõ ràng là đệ tử của nàng, đợi khi nào chúng biết chữ rồi mới tới ta."

"Ôn Hoan, Địch Quang Tử đều là đứa bé thông minh, a gia a nương của chúng đều là người được giáo dục tốt, sao chàng không đợi chúng biết chữ rồi hẵng đón về." Ngu Tu Dung đau đầu với mấy đứa nhóc này lắm:

"Có vài học vấn cần bọn chúng biết trước khi đọc sách, nếu không sẽ xung đột với gia học của chúng." Vân Sơ thở dài:" Ta đã thấy loại chuyện này biểu hiện trên người Lý Hoằng, càng ngày hàng càng khác so với điều ta dạy, ta không muốn mấy đứa bé này đi vào vết xe đổ đó."

"Kệ chúng đi, học ếch nhái kêu có sao, hồi nhỏ ta cũng vậy mà."

"Được, vậy thiếp rửa mắt đợi xem." Ngu Tu Dung không nói thêm nữa:

Hai phu thê đi ngang qua phòng ba đứa bé, không quấy nhiễu chúng học ếch kêu, trẻ con lần đầu rời cha mẹ sống riêng, nói không hưng phấn là giả.

Quãng thời gian vui vẻ của con người không nhiều, vô cớ phá ngang là đại tội.

Thành Trường An chẳng vì thái tử Đại Đường tới mà có thay đổi gì, chỉ có đám bác sĩ nông học là kích động đem thành quả nghiên cứu của mình hai năm qua tới trước cổng Đông cung, đợi thái tử cận kiến.

Trường An đã thực sự thay đổi rồi, nếu như trước kia với thứ nông sản mới xuất hiện, người ta thường dè dặt, nếu không phải do Đông cung bán ra, có lẽ chẳng mấy ai mua, chẳng ai ăn.

Bây giờ thì người Trường An đã không còn ngạc nhiên với những thứ rau củ lạ xuất hiện ở chợ nữa, thậm chí có không ít người rất thích ăn thử những thứ mới lạ. Có người dám bán sẽ có người dám mua.

Người có tiền nghe nói trong tay bác sĩ nông học tạp giao ra thứ gì mới, chưa thấy bóng dáng đâu đã dám ném tiền vào, chỉ mong khi giống mới ra, nhà mình sẽ có trước để trồng.

Có điều lần này bọn họ không gặp được thái tử, đón bọn họ là thái tử tẩy mã Lâu Sư Đức, mặc dù Lâu Sư Đức là người vô cùng khiêm tốn, đối diện với các bác sĩ nông học, lễ nghĩ vô cùng chu đáo. Thế nhưng vẫn khiến các bác sĩ nông học hết sức thất vọng.

Vì Lâu Sư Đức tinh minh hơn thái tử nhiều lắm, khi bọn họ rời Đông cung cũng có thể xem như chở khẳm mang về. Đáng tiếc, cả một xe đồ tính tổng chẳng bằng một đĩnh hoàng kim.

Lúc này Lý Hoằng đang ở trong quan thự thái phó tự Hoàng Thành, Hứa Kính Tông nửa sống nửa chết ngồi trên ghế, trà nước không đụng chạm.

Thái phó tự khanh Hoàng Như Ngọc mặt mám xịt, chủ sự mã chính mặt như cha chết, quan viên khác chân run bần bật, trán đổ mồ hôi.

Giọng âm trầm của Lý Hoằng vang lên.

"Triều đình từ năm Hiển Khánh thứ tư tới nay chưa từng điều đi khỏi thái phó tự một con ngựa nào, cứ tưởng năm năm trôi qua, đã tích lũy được rất nhiều ngựa. Không ngờ, số lượng ngựa chẳng những không tăng mà còn giảm một thành rưỡi."

"Hoàng Như Ngọc, Lãng Trình, các ngươi không có gì để nói với cô à?"

Thái phó tự khanh Hoàng Như Ngọc cắn răng nói:" Điện hạ không biết, năm Hiển Khanh thứ năm, mục trường Âm Sơn xảy ra bệnh lở mũi, trong ba tháng đã chết hơn sáu nghìn con ngựa."

"Năm Long Sóc đầu tiên tới mã trường Đại Mã Doanh cũng bị bệnh lở mũi, tuy cách ly kịp thời, vẫn có 3000 chiến mã gặp nạt. Mà đó chưa phải lần nghiêm trọng nhất, hai năm qua mục nhân không nuôi ngựa nữa, không nhận ngựa non, đó mới là nguyên nhân mã chính đi xuống."

"Nay thái tử liền một lúc mốt điều động một vạn sáu nghìn thớt ngựa, thần không làm được."

Lý Hoằng ngồi xuống, cầm chén trà lên uống, thong thả nói:" Tóm lại là các ngươi không thể gom đủ chiến mã cho thái tử lục soái của cô chứ gì? Cô có ý chỉ của phụ hoàng trong tay, sao? Ngay cả ý chỉ của phụ hoàng cũng không tác dụng nữa à?"

Hoàng Như Ngọc nhắm mắt lại:" Không phải thần không tuân chỉ, mà là vì không có nhiều chiến mã như thế."

Lý Hoằng dậm chân tức tối:" Tháng tư năm Long Sóc thứ nhất, thái phó tử xuất 8000 chiến mã cho Doanh Châu đô đốc phủ. Năm Long Sóc thứ hai, phân 5000 chiến mã cho U châu đô đốc Triệu Tuyên Hoài."

"Tháng bảy năm Long Sóc thứ hai, Tiết Nhân Quý làm Doanh Châu đô đốc, rõ ràng vừa cung cấp Doanh Châu 8000 chiến mã. Nhưng Tiết Nhất Quý báo lên triều đình, Doanh Châu không chiến mã."

"Tiết Nhân Quý phải mượn U Châu 3000 chiến mã mới dẹp yên được Doanh Châu."

"Hoàng Như Ngọc, ngươi nói cho cô biết, chiến mã đưa tới Doanh Châu đâu rồi."

Hoàng Như Ngọc mở mắt ra, mặt không gợn sóng:" Điện hạ nên đi hỏi Doanh Châu đô đốc Khất Phục Lương Ngọc sao lại hỏi thần?"

Lý Hoằng gật gù:" Nói hay, xương cốt Khất Phục Lương Ngọc đã mục rồi, ngươi lại bảo cô đi hỏi hắn."

Hoàng Như Ngọc đã trấn định lại:" Nếu điện hạ có chỗ nào chưa hiểu, có thể hỏi hoàng hậu."

(*) Vân Sơ dạy Vân Na, Lý Hoằng đều thất bại, Ôn Nhu giao con cho lo là phải.

Bình Luận (0)
Comment