Lý Hoằng đang định nổi giận, Hứa Kính Tông ở phía sau đã nói:" Hoàng Như Ngọc, ngươi đang tự tìm đường chết đấy."
Hoàng Như Ngọc biết mình đã đắc tội với thái tử rồi, đánh liều luôn:" Điện hạ, thái phó tử không lấy ra được một vạn sáu nghìn thớt chiến mã, cho dù giết Hoàng Như Ngọc này thì cũng không lấy ra được."
Hứa Kính Tông thở dài nói với Lý Hoằng:" Người ta không định để thái tử tổ kiến thái tử lục soái đấy."
Hoàng Như Ngọc nghe vậy mắt như muốn toét ra chỉ Hứa Kính Tông:" Ác tặc, ngươi dám bóp méo ý ta."
Hứa Kính Tông ho khẽ:" Hoàng Như Ngọc, ngươi phân cho rõ, thái tử là quân, không phải thần, thái tử muốn chiến mã, tốt nhất là ngươi nên có, nếu không, ngươi không còn giá trị tồn tại nữa rồi."
"Cho dù hoàng hậu coi trọng ngươi, nhưng quan hệ đó có thể so với hoàng hậu và thái tử không? Giờ ngươi trước thì kháng chỉ, sau lại vô lẽ với thái tử, còn ý đồ dựa vào hoàng hậu để thoát tội tham ô."
"Ngươi đó, ngươi đó, đúng là tự tìm đường chết."
"Bệ hạ đông chinh, thái phó tự nuôi hơn tám mươi vạn chiến mã, nay thái tử cần hơn một vạn mà không có, diệt tộc ngươi cũng không có gì là oan uổng."
Hoàng Như Ngọc im lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu, thái độ cương quyết:" Không có."
Các quan viên khác không ai có phản ứng gì, một mực cúi đầu.
Hứa Kính Tông gật gù:" Vậy điện hạ có thể phái cung vệ đi Thục được rồi."
Nói xong liền nhắm mắt lại làm người chết.
Lý Hoằng quát:" Người đâu?"
Hoạn quan Xuân Hỉ lập tức xuất hiện trước mặt Lý Hoằng.
Lý Hoằng phất tay:" Truyền thái tử giáo, lệnh Tiêu Tử Nghiệp, Trương Nguyên Vũ suất lĩnh 200 cung vệ, bắt thân tộc Hoàng Như Ngọc tới Trường An."
Xuân Hỉ nhận lệnh đi ngay.
Hoàng Như Ngọc nhìn theo Xuân Hỉ, mặt đầy tuyệt vọng, song vẫn không nói gì cả.
Lý Hoằng lệnh cung vệ bắt đám quan viên Hoàng Như Ngọc, Lãng Trình vào chiếu ngục Trường An.
Dù làm thế sẽ gặp phải trở lực cực lớn, nhưng giờ tên đã lên dây, không thể không bắn.
Buồi trưa Lý Hoằng về Vân gia ăn cơm, mặt âm trầm hết sức đáng sợ, cho dù thức ăn rất vừa miệng thì ăn cũng không có tư vị gì.
Vân Sơ tất nhiên không hỏi, thế nhưng không khí trên bàn ăn rất kém, mọi người ăn xong là vội vàng tản đi hết. Còn Vân Sơ thì đợi Ngu Tu Dung mang trà nước lên, sau đó lấy cuốn sách ra, thong thả vừa xem vừa uống trà.
Lý Hoằng đợi mãi chẳng thấy Vân Sơ biểu thị gì, còn gật gù tán thưởng mấy đoạn tâm đắc, rốt cuộc không nhịn được than vãn:" Sư phụ thấy ta khó chịu như thế mà không định giúp à?"
Vân Sơ mắt chẳng rời cuốn sách:" Thái tử lục soái, một soái hai nghìn quân, lục soái là một vạn hai. Chừng đấy quân thì làm sao mà đủ lật đổ cha ngươi leo lên hoàng vị, ta dại gì mà giúp để mang họa."
Lý Hoằng tròn mắt:" Ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó."
Vân Sơ thấy đọc sách không yên nữa rồi, cuộn sách lại chỉ mặt Lý Hoằng:" Ngươi nghĩ gì ta không biết, nhưng ngươi đã làm thế rồi."
Lý Hoằng tranh biện:" Ta chỉ muốn tổ kiến thái tử lục soái, chuyện đó có gì sai sao? Với lại phụ hoàng ta cho phép kia mà."
Vân Sơ cười khẩy: "Vậy ngươi nghĩ, nếu bệ hạ thực sự cho phép thì đám Hoàng Như Ngọc dám cãi à? Mặc dù mấy năm qua đều là năm chiến mã tổn thất, nhưng với Đại Đường mà nói, gom vài vạn chiến mã có khó gì đâu."
"Sở dĩ không cho ngươi, là vì bệ hạ không định cấp cho ngươi, ngươi lại đi bới móc chuyện hoàng hậu lén lấy đi 8000 chiến mã để uy hiếp hắn .... Nói thế nào nhỉ, khó coi hơn cả Lý Tư làm tiết y cho ta."
"Lý Tư làm tiết y cho ta, cùng lắm khiến ta mặc chật chút, ngứa ngáy chút ... Còn ngươi, ha ha ha, ngươi đá giữa háng phụ hoàng ngươi rồi đấy."
Lý Hoằng mặt tối đen:" Sư phụ đừng nói chuyện khó nghe như thế."
"Lão tử xuất thân chăn cừu, sau vào quân ngũ, xưa nay luôn nói khó nghe như vậy, chỉ khác trước kia ngươi nghe lọt tai, giờ ngươi nghe không lọt thôi."
"Hứa Kính Tông nói, đám người này không ép không ra dầu."
"Hứa Kính Tông là loại người gì?"
"Nịnh thần."
"Ngươi đã biết ông ta là nịnh thần thì phải biết ông ta làm việc không xuất phát từ phán đoán chính xác, mà lấy ngươi làm phương hướng. Ngươi muốn làm gì, ông ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi hoàn thành việc ấy, còn về việc tạo thành hậu quả gì, không phải vấn đề ông ta suy nghĩ, dù sao người gánh là ngươi." Vân Sơ hừ mạnh:
Lý Hoằng im lặng một lúc rồi nói:" Mẫu hậu ta có thể lấy đi 8000 chiến mã, chẳng lẽ ta không thể lấy đi gấp đôi."
Vân Sơ suýt phì cười, thằng nhãi này đúng là tự đại rồi, còn dám so với mẫu hậu hắn:" Ngươi tối đa chỉ lấy được 4000 con, trong đó 2000 là ngựa già đã loại khỏi quân đội."
"Sao có thể thế được." Lý Hoằng có chút không phục:
Vân Sơ lại ngả lưng xuống ghế, nếu nói về trị quốc, Lý Trị chẳng có gì đặc sắc cả, thậm chí có thể nói là hết sức bình thường. Nhưng nói tới đấu tranh quyền lực, hắn là cao thủ.
" Phụ hoàng ngươi cố tình làm thế để nắm thóp mẫu hậu ngươi, không biết mẫu hậu ngươi phải bỏ ra bao nhiêu tiền bạc có được số ngựa đó."
"Nhưng ta chắc chắn bây giờ mẫu hậu ngươi đang rất lo lắng, bệ hạ thấy chuyện này làm một lần hiệu quả, lại lấy ra dùng lên đầu ngươi. Ai ngờ ngươi làm tốt quá, bới cả mẫu hậu ngươi ra rồi, ha ha ha ..."
Lý Trị có bệnh thật, nhưng hắn vẫn sống tới năm 56 tuổi.
Giờ mới là năm Long Sóc thứ ba, hắn mới 36 tuổi thôi, trên lịch sử thì lúc này hắn bị bệnh tật dày vò triền miên rồi, còn bây giờ bệnh tuy tái phát, song chỉ đau vài ngày là khỏi.
Lý Hoằng 16 tuổi, 20 năm nữa hắn mới 36 tuổi, khi đó làm hoàng đế là vừa vặn, không già không trẻ, đã đủ chín chắn, hoàn bão chất chứa nhiều năm làm thái tử có thể chuyển thành thực tế rồi.
Làm hoàng đế không nên làm từ lúc quá trẻ, nếu không làm lâu sẽ chán, sẽ trở thành hôn quân.
Nhưng mà thái tử quá lớn tuổi cũng không tốt, dễ làm người ta mất đi đấu chí, khi đó lên làm hoàng đế cũng chỉ sống qua ngày.
Vũ Mị sở dĩ thành nữ đế, cũng là do nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng lúc, chỉ cần Lý Hoằng đừng chết sớm, Lý Trị không bệnh nặng tới mức giao hết triều chính cho Vũ Mị. Tối đa Vũ Mị có thể buông gièm nhiếp chính, quyền lực như Từ Hi thao túng sau màn thôi, chứ lên làm hoàng đế thì Vân Sơ nghĩ Vũ Mị ngay cả trong mơ cũng không thấy cảnh đó.
Nàng sở dĩ phải giành lấy quyền lực, vì Lý Trị không mang tới cho nàng chút cảm giác an toàn nào, Lý Trị có thể vì nàng mà giết chết Vương hoàng hậu, Tiêu thục phi. Đợi năm tháng trôi đi, khi nàng già nua xuống sắc, khó tránh khỏi có một người thay thế vị trí nàng.
Vì nàng nhìn rất rõ, Lý Trị nhìn qua thì có vẻ là vị hoàng đế đa tình, kỳ thực là một đế vương bạc tình bạc nghĩa, trừ khi Lý Hoằng đăng cơ, nàng thành thái hậu, nàng mới yên ổn, Lý Trị làm hoàng đế, nàng không yên.
Trên đời này chỉ nghe nói tới hoàng đế thay hoàng hậu chứ chưa bao giờ có chuyện hoàng đế thay thái hậu hết.
Lý Hoằng không nhìn ra ý đồ của cha hắn, chẳng thấu lo lắng của mẹ hắn, vì hắn cũng đang chạy băng băng trên con đường trở thành thứ hoàng đế bạc tình giống Lý Trị, làm Vân Sơ cảm thấy sâu sắc giáo dục thất bại là thế nào.