Vân Sơ vốn định mặc xác Lý Hoằng, rốt cuộc con người chẳng phải cỏ cây sao có thể vô tình, Lý Hoằng từ khi còn quấn tã ắm ngửa đã được Vũ Mị đặt vào lòng y, bao năm qua thứ tình cảm đó bất kể phát triển thành loại quả gì thì cũng sớm bén rễ trong lòng y.
Vì thế sau khi phân tích một hồi cho Lý Hoằng nghe, Vân Sơ kết luận:" Phụ hoàng ngươi đang đợi ngươi từ chối đấy, không ngờ ngươi lại phấn khích đi tổ kiến thái tử lục soái. Lý Thừa Càn tổ kiến thái tử lục soái xong xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng ngươi rất rõ, đó là nguồn tai họa."
"Ngươi tự hỏi bản thân xem, ngươi dùng thái tử lục soái vào việc gì được nữa?"
"À phải rồi, ngươi chưa phái người tới Thục bắt cả nhà Hoàng Như Ngọc đấy chứ?"
Lý Hoằng bị Vân Sơ nói thấu tim từng việc mình làm, vốn còn định phản bác, nhưng chẳng còn lý do gì nên xìu xuống, hắn đâu có quyền bắt quan viên tứ phẩm, chỉ vờ vịt gây sức ép thôi, ai ngờ Hoàng Như Ngọc quá cứng, khiến hắn giờ tiến không được, lui không xong:" Sư phụ, bây giờ ta phải làm sao?"
Vân Sơ giọng nhạt nhẽo:" Còn làm sao nữa, mau mau đi thả hết toàn bộ quan viên khỏi chiếu ngục đi, không những lễ nghi chu đáo, còn phải thỉnh tội với họ, chân thành vào."
Lý Hoằng đứng bật dậy:" Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện cô vương thỉnh tội với họ, chẳng lẽ cô vương không cần thể diện nữa à?"
"Hừ, bây giờ ngươi còn cơ hội đóng giả trẻ con làm sai, đợi ngươi lớn lên chút nữa, có tin người ta không cả cho ngươi nhận sai không?"
Lý Hoằng như lửa kéo cối xay đi vòng tròn, mặt đỏ bừng bừng, xem ra không chịu cúi đầu.
Vân Sơ chẳng thèm nói nữa, chuyện này để muộn một chút, nói không chừng sẽ có người lấy chiếu thư thả đám Hoàng Như Ngọc ra, lúc đó hắn mất hết thể diện.
Tệ hơn, nếu trong ngục có quan viên nào đó phẫn uất tự sát, thế thì vui rồi, thái tử bức ép quan viên tới mức tự sát, sau này người ta không đề phòng hắn mới lạ.
Lý Hoằng rốt cuộc cũng đứng lại, nhưng nắm lấy tay áo Vân Sơ:" Sư phụ cùng đi với ta."
Vân Sơ ghét bỏ gạt tay Lý Hoằng:" Ta còn phải giữ thể diện."
"Vì sao, chẳng lẽ ta là thái tử lại không cần thể diện?"
"Ngươi mất mặt thì vẫn còn giang sơn vạn dặm để kế thừa, lão tử dựa vào cái mặt này để sống, mất thể diện còn sống bằng cái gì?" Vân Sơ xúi:" Không phải bên cạnh ngươi có một lão già vô sỉ à, dẫn ông ta theo, đẩy hết tội lên ông ta, còn sợ ông ta cắn trả à?"
Lý Hoằng dậm chân:" Được, ta đi tìm Hứa Kính Tông thương lượng."
Vân Sơ đơ mặt mất một lúc, nhìn Lý Hoằng như nhìn thằng ngốc:" Hứa Kính Tông là thứ lão hồ ly, ông ta chịu gánh tội cho ngươi à, muốn úp nồi đen lên đầu ông ta phải úp bất thình lình, úp khi ông ta không có chút phòng bị nào ..."
Lý Hoằng nghe tới đó lại bắt đầu đi vòng tròn, nhân phẩm Hứa Kính Tông tệ hại khỏi nói, nhưng ông ta đúng là đưa ra rất nhiều chủ ý hay, giờ người hắn dùng được không nhiều, làm Hứa Kính Tông tức giận, sau này ông ta không giúp hắn nữa.
Vân Sơ như đọc được suy nghĩ của Lý Hoằng, nói vọng ra sau quyển sách:" Cứ làm đi, ông ta sẽ càng trung thành với ngươi."
"Vì sao?"
"Vì ngươi thể hiện ra bản chất của đế vương."
Lý Hoằng vội chạy đi ngay.
Ngu Tu Dung nãy giờ nấp ở trong phòng đi ra, nhìn theo bóng lưng vội vã của Lý Hoằng mà lắc đầu:" Thằng bé này cũng chẳng thông minh gì, phu quân sao toàn dạy ra loại như thế?"
Vân Sơ thở dài:" Tuổi của hắn thế đấy, cho rằng mình lớn rồi, có thể ứng phó được với tất cả, kỳ thực chỉ là đứa bé thôi."
"Phu quân cùng tuổi thông minh hơn nhiều."
"Cũng làm nhiều chuyện ngu ngốc.”
Ngu Tu Dung tò mò:" Ví như?"
"Để nàng giữ trinh tiết tới khi thành thân là sai lầm lớn của ta, tính thời gian thì hạn sử dụng thì ít đi vài năm."
"Á, đồ chết tiệt nhà chàng."
Đúng lúc này Chung Quỳ tới để dạy học cho Lý Tư, Ngu Tu Dung tạm tha cho Vân Sơ.
Chung Quỳ tới chào phu phụ Vân Sơ một tiếng, thấy Lý Tư đã chuẩn bị xong gậy thì đi tới:" Hôm nay đừng lấy cớ vớ vẩn đau chân, đau mông nữa nhé ..."
Ngu Tu Dung chợt thấy hình ảnh cũ của Vân Na, chợt linh cảm đứa bé này cũng chẳng học được cái gì tới nơi tới chốn đâu.
Hoàng Như Ngọc yên tĩnh ngồi trên đống rơm khô của chiếu ngục, mặt đầy vẻ khổ sở, từ chối yêu cầu của thái tử chẳng hề gì, nhưng cho hắn một vạn sáu nghìn chiến mã, để hắn lập kỵ binh à?
Trong thành Lạc Dương đóng sáu thành của thập lục vệ rồi, tức là năm vạn kỵ binh, giờ có thêm một vạn thớt chiến mã nữa, vẻn vẹn lo cỏ cho chúng ăn cũng làm Lạc Dương lệnh tóc bạc trắng.
Hơn một vạn thớt chiến mã, đây đâu phải chỉ là vấn đề cỏ cho chúng ăn mà còn phải có cơ cấu chuyên môn phục vụ cho chiến mã này.
Đấy là chưa nói tới vũ khí, áo giáp, rồi duy tu bảo dưỡng, chắc chắn là một khoản tiền khó mà dễ dàng đáp ứng được.
Nhờ vào Đại Đường bây giờ dân giàu nước mạnh, Lạc dương mới nuôi được năm vạn kỵ binh, Trương An ba vạn kỵ binh. Dù thế cũng đã khiến thái phó tự không chịu nổi gánh nặng.
Giờ phải nuôi thêm một vạn sáu nghìn kỵ binh, Hoàng Như Ngọc khỏi làm chức thái phó tự khanh này, vì làm không nổi.
Từ chối thái tử là chính xác, nhưng đắc tội với thái tử, con cháu Hoàng thị sau này e khó mà làm quan.
Đang thở dài cho vận mệnh bất công thì Hoàng Như Ngọc chợt nghe thấy giọng thái tử.
"Đều tại ngươi hết, ta nói chỉ thăm dò thôi, ngươi lại cứ muốn uy hiếp ông ta, giờ cô vương không xuống thang được, giờ thì phải làm sao?"
"Hả?" Hứa Kính Tông cả kinh:
"Ngươi nói giờ cô vương xin lỗi Hoàng khanh, ông ấy liệu có tha thứ cho cô vương không? Dù sao người ta cũng không sai."
Hứa Kính Tông không nói nên lời, chẳng hiểu cái gì hết.
"Nói trước, là ngươi uy hiếp toàn tộc của ông ta, không phải cô vương. Với lại cô vương sao dám bắt toàn tộc quan viên tứ phẩm, phụ hoàng sẽ không tha cho cô vương. Lát nữa ngươi đi giải thích với Hoàng khanh, đừng kéo cô vào, cô giờ xấu hổ lắm."
Cùng với tiếng giày vang lên trong chiếu ngục, thái tử không nói nữa, chớp mắt một đoàn người tới phòng giam của Hoàng Như Ngọc.
Một ngục lại mở cửa phòng giam ra, Hoàng Như Ngọc thi lễ:" Lão thần bái kiến thái tử điện hạ."
Lý Hoằng mặt đầy xấu hổ, vẫy tay cười gượng gạo coi như đã đáp lễ.
Tiếp ngay đó Hoàng Như Ngọc tóm lấy cổ áo Hứa Kính Tông:" Lão tặc, sao dám xúi bẩy thái tử làm chuyện hoang đường như thế. Đi, đi, lão phu với ngươi phải lên Tử Vi Cung một chuyến, tới trước mặt bệ hạ nói cho rõ ràng."
Hứa Kính Tông ai da, ai da vài tiếng, cười nịnh:" Giời Trường hiền đệ chớ giận, chẳng qua chỉ màn kịch nho nhỏ thôi, hiền đệ chắc sớm nhìn thấu rồi, cần gì lôi kéo lão phu thế. Cùng lắm thì tối nay ta bày tiệc ở nhà thiết đãi hiền đệ là được."
Hoàng Như Ngọc vẫn tóm cổ áo Hứa Kính Tông, nói với Lý Hoằng:" Điện hạ nhìn cho rõ, sau này chớ nghe lão tặc nói bừa."
"Nếu điện hạ muốn chiến mã, chỉ cần xin một ý chỉ của bệ hạ, lấy ấn của môn hạ, được tể tướng phê, dù số lượng nhiều tới mấy, thái phó tự không đủ, lão thần cũng dẫn đồng liêu đi tây vực, đi phương bắc, bắt đủ ngựa cho thái tử."