Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1064 - Q3 - Chương 081: Ai Đi Thanh Lâu Lại Mang Theo Phó Phụ Chứ?

Q3 - Chương 081: Ai đi thanh lâu lại mang theo phó phụ chứ? Q3 - Chương 081: Ai đi thanh lâu lại mang theo phó phụ chứ?

Ôn Nhu sau khi biết cô cô nhà mình và Chung Quỳ tiếp xúc rất thuận lợi liền đặt cả một tầng lầu một hoa gia tốt nhất phường Bình Khang, mời Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt, Chung Quỳ, Lão Hà, Lão Hoằng tới, kiếm bừa một lý do để tổ chức buổi tụ họp quy mô nhỏ.

Lý do là làm giáo dục tiền hôn nhân cho Chung Quý, để tên nam tử không có duyên nữ nhân khỏi bỡ ngỡ trước khi vào động phòng.

Một lý do quá nát, Vân Sơ không tin, thà nói Ôn Nhu muốn đi nên kéo một đám người theo để che đậy cho hành vi của mình còn đáng tin hơn.

Một mình tới hoa gia thì khả nghi chứ một đám cùng đi thì đỡ hơn, bất kể là phía ngự sử hay phía lão bà, đều dễ ăn nói. Tất nhiên với Ôn Nhu đã ăn dầm ở dề thanh lâu hai năm trời mà nói, hắn còn sợ gì lão bà hay điều tiếng.

Tới phường Bình Khang thì phải đợi khi trời tối đi mới thú vị.

Bởi thế chập tối khi Vân Sơ vừa thay y phục đi dự tiệc vừa nghe Ngu Tu Dung lải nhải.Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !

"Có chuyện gì mà không thể bàn bạc ở nhà, ở nha môn chứ, nữ tử ở đó làm gì có ai tử tế đâu."

Vân Sơ đội mũ chuồn cánh mềm đơn giản, bị Ngu Tu Dung thay bằng mũ cánh cứng đính bạch ngọc, ha cái cánh vươn ra như muốn đấm mù mắt người ta.

Vân Sơ mặc thanh sam thoải mái, bị Ngu Tu Dung tháo đai vải, thay bằng đai ngọc cộc kềnh.

Vân Sơ đeo một cái mộc bội ở hông, bị Ngu Tu Dung thay bằng bạch ngọc bội đắt tiền.Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !

Còn về phần giày ở chân, Vân Sơ không định đi nữa, vì Ngu tu Dung sẽ thay thôi.

Quả nhiên nàng đem lục hợp ngoa mà chỉ khi lên triều mới dùng, mùa hè chỉ cần không xuất hiện ở trường hợp trang trọng thì mọi người đều đi giày vải nhẹ nhàng thông thoáng, ai đi thứ giày da ống cao cứng đờ này chứ?

Nhìn Ngu Tu Dung ngồi giúp mình đi thứ giày cứng đau chân đó, Vân Sơ bất lực nói:" Nàng lo chân ta không đủ hôi chứ gì?"

Ngu Tu Dung không trả lời, kéo Vân Sơ đứng lên, nhìn từ trên xuống dưới, còn chu đáo vuốt phẳng râu cho y mới hài lòng nói:" Vậy mới tốt."

Vân Sơ nhìn một thân trang phục bắt mắt của mình:" Tối nay ta đi thanh lâu yến tiệc, nàng làm thế này, không sợ người ta coi là yêu tinh bắt mất à?"

Ngu Tu Dung hài lòng nhìn tác phẩm của mình:" Nữ tử thanh lâu rất hiểu chuyện. Họ thích nhất là phú thương gia tài vạn quan, còn loại người nhìn một cái là biết quý nhân như phu quân, sẽ chỉ cẩn thận hầu hạ mà không dám quấn lấy."

Vân Sơ nhìn bộ dạng uy nghi anh tuấn của mình trong gương đồng:" Ta không đáng tin vậy sao?"

Ngu Tu Dung ôm hông Vân Sơ từ phía sau, dán đầu vào cổ y, mê ly nói:" Mỹ nam tử như phu quân ai chẳng thích, nhưng bọn họ không thích nổi. Thông thường, sau lưng nam tử như phu quân có một con hổ cái dữ dằn, một khi bị con hổ cái đó nhằm vào, bọn họ không có kết quả tốt."

"Đám nữ nhân sáng Tần tối Sở đó thông minh lắm."

Vân Sơ cố ý nói:" Phu quân nàng có thanh danh rất lớn ở thanh lâu, thơ của ta không ai không thích, nhỡ họ dám liều thì sao?"

Ngu Tu Dung bĩu môi:" Đó là chuyện phu quân chưa phong hầu, bây giờ thiếp dám đánh cược, chắc chắn không nữ tử thanh lâu nào dám xin thơ phu quân."

Vân Sơ cười ha hả vỗ má Ngu Tu Dung:" Tối nay ta muốn xem phu nhân ta trí tuệ mức nào."

Ngu Tu Dung lập tức ra ngoài hô:" Lục Phì, tối nay đi theo hầu gia."

Nhìn Lục Phì phốp pháp xuất hiện ở cửa, dở khóc dở cười:" Phải là Cửu Phì chứ?"

Ngu Tu Dung lấy cả hoành đao đặt vào lòng Lục Phì:" Lục Phì đi, Cửu Phì không đáng tin."

"Nam nhân nhà ai đem phó phụ đi thanh lâu, còn là phó phụ béo thế này, thế mà cũng nghĩ ra được ...."

Vân Sơ làu bàu rời phòng, Lục Phì mang vẻ mặt trung thần ôm chặt hoành đao bám theo, xem chừng tối nay không định rời Vân Sơ nửa bước.

Vừa mới rời nhà thì Lý Hoằng đột nhiên xuất hiện, theo sau là Tiêu Tự Nghiệp và nam nhân hắc y tráng kiện. Kẻ này tên Lục Châu, có mưu có dũng, mới thăng chức đô úy, rất được Lý Hoằng tin tưởng, hắn nhìn Vân Sơ với ánh mắt dò xét.

"Sư phụ, ta cũng đi!" Lý Hoằng đã thay thường phục, còn buộc một cái đuôi ngựa thoải mái, rõ ràng chuẩn bị đi chơi:

Vân Sơ phẩy tay xua đuổi: "Biến biến, đó không phải nơi trẻ con nên đi, còn nữa, làm sao ngươi biết ta muốn đi đâu?"

Lục Châu tức thì mặt biến sắc, nhưng thái tử không có lệnh, hắn không dám làm bừa.

Lý Hoằng cười hì hì: " Hôm nay Chung Quỳ tới dạy Tiểu Tư đánh gậy, ta nghe được từ phía hắn, hắn khác sư phụ, người ta là quân tử thành thật. Còn nữa sư phụ, ta trưởng thành rồi."

"Ngươi đi chỉ làm mọi người mất hứng, ngươi chơi vui, nhưng bọn ta thì không chơi được, ngươi muốn xem ca vũ thì đi về Đông cung mà xem."

"Trong cung vô vị lắm."

Vân Sơ xúi:" Trong nhà Hứa Kính Tông quanh năm biểu diễn nữ tử khỏa thân cưỡi ngựa, đặc sắc lắm, ngươi tới mà xem."

Lý Hoằng cứng đầu:" Ta muốn xem ca vũ, không phải xem nữ tử khỏa thân."

Vân Sơ tóm ngay lấy lời này:" Ngươi xem đi, thế ta mới nói là ngươi chưa trưởng thành. Có nam nhân nào đi thanh lâu xem ca vũ không, bọn ta đều đi xem mỹ nhân."

Không cần biết Vân Sơ đi thanh lâu buông thả thế nào, tối đa người ta chỉ cười xòa một tiếng, có khi còn được mấy vị chung đam mê tán thưởng. Cơ mà y dẫn thái tử đi thì khác ngay, thế nào cũng chuốc lấy tiếng nịnh thần, thối hoắc luôn.

Thế nên Vân Sơ dại gì.

Phường Bình Khang ở ngay bên cạnh Chợ Đông, nếu Vân Sơ muốn, y chỉ cần nâng cao huyện nha lên một chút, thế là có thể đứng trên tầng hai suốt ngày có thể nhìn mỹ nhân.

Ôn Nhu mời khách cho nên tới sớm nhất, khi Vân Sơ dẫn Lục Phì tới nơi thì hắn đã nằm trên đùi một ca cơ lâu rồi.

Thấy Vân Sơ tới, hắn vẫn tay qua loa, coi như chào hỏi, nhưng vừa thấy Lục Phì một cái liền ngồi bật dậy, suýt phun rượu ra ngoài, mắt còn mở to hơn thấy mỹ nữ.

Ôn Nhu vỗ tay hai cái, sau màn liền có lão bảo tử trẻ trung đi qua. Lão bảo tử rất thông minh, nhìn cái là biết tình ình, thi lễ với Vân Sơ xong đi tới nhiệt tình nắm tay Lục Phì:" Muội muội trông thật đầy đặn, nói cho tỷ tỷ biết, ăn thế nào mới thành được thế này, bây giờ ở Trường An, mỹ nhân béo được người ta yêu thích nhất đấy, đám yêu tinh gầy quắt hết thời rồi ...."

Đừng nghĩ tới lão bảo tử là gán cho bọn họ vai ác, luận tới bản lĩnh thân cận, nữ tử sống trong bếp như Lục Phì dễ dàng bị người ta qua mặt.

Chỉ vài ba câu thôi Lục Phì đã bị lão bảo tử kéo đi, trò chuyện tưng bừng, nhưng họ nói gì thì Vân Sơ không nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment