Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1065 - Q5 - Chương 082: Độc Long Xuất Động. (1)

Q5 - Chương 082: Độc long xuất động. (1) Q5 - Chương 082: Độc long xuất động. (1)

Cả đại sảnh rộng như thế mà được trải kín bởi thảm lông cừu, dẫm một cái thôi lún nửa bàn chân, trên thảm còn đặt một đường trượt cao hai thước. Ôn Nhu đẩy tay một cái, bầu rượu liền theo đường trượt tới trước mặt lão bảo tử.

"Đa tạ quan nhân ban rượu." Lão bảo tử đứng lên bài tạ, bầu ngực mỹ hảo, trơn nhắn khoe ra dưới cổ áo rộng, có thể nói từ khi bước vào phòng này, không đâu không đáng nhìn:

Địch Nhân Kiệt đi vào thì hai tay đã ôm hai ca cơ mỹ lệ rồi, cười nói ngả ngớn, hoàn toàn khác vẻ đạo mạo trang trọng thường ngày, vừa mới nhìn thấy Lục Phì liền buông tay, ánh mắt nhìn Vân Sơ trở nên sắc như dao.

Lão bảo tử cầm chén rượu lớn lên:" Lần đầu gặp muội muội, hôm nay nhất định chúng ta phải uống say."

Lục Phì còn định đứng dậy chào hỏi Địch Nhân Kiệt, thấy Địch Nhân Kiệt đã ngồi xuống bên Ôn Nhu, không để ý tới mình, nâng chén lên uống cạn.

Lão bảo tử cười híp mắt khen một tràng, mau mắn rót thêm rượu. Lục Phì bình thường sao có rượu ngọt ngon thế này mà uống, chẳng từ chối, thoáng cái mặt đã hồng rực.

Ôn Nhu đưa rượu cho Địch Nhân Kiệt:" Tới muộn thế?"

Địch Nhân Kiệt bực mình đánh mặt về phía Vân Sơ:" Tới sớm làm gì cho mất hứng."

Vân Sơ nhún vai:" Không trách ta được, Tu Dung an bài đấy, chuyện nhà do nàng lo liệu hết, bao gồm cả ta."

Không giải thích còn đỡ, Địch Nhân Kiệt nghe xong không thông cảm mà còn khinh Vân Sơ hơn, hỏi Ôn Nhu:" Mấy khi ngươi mời khách, có chuyện gì thế?"

Ôn Nhu cười to:" Hỉ sự của Chung Quỳ sắp tới, ta sợ hắn đi vào vết xe đổ của Tiết Vạn Triệt, nên giúp hắn mở mắt."

Địch Nhân Kiệt cười rất thô bỉ, cạn chén với Ôn Nhu. Năm xưa Tiết Vạn Triệt và Đơn Dương công chúa kết hôn, nhưng mấy tháng không cùng giường. Đơn Dương công chúa khóc lóc kể với thái tông hoàng đế, mới biết Tiết Vạn Triệt dũng mãnh sa trường, nhưng không hiểu chuyện nam nữ.

Vân Sơ không chịu nổi điệu cười hai tên kia, lên tiếng bênh vực:" Nói bậy nói bạ, Tiết Vạn Triệt là con của Tiết Thế Hùng, tả ngự vệ đại tướng quân Tiền Tùy, từ nhỏ sống trong gia tộc phú quý, phò tỳ ắt vô vàn, làm gì có chuyện không hiểu chuyện nam nữ."

"Vấn đề hắn là do Đơn Dương, cố tình bịa ra thế thôi, khả năng cao là thích mấy tên mặt trắng chứ không ưa mãnh tướng thô kệch nên nói vậy."

Hai người kia đang hợp lực tẩy chay Vân Sơ vì tội làm mọi người cụt hứng, cho nên lờ y đi, Địch Nhân Kiệt cười nói:" Vấn đề là nữ tử nơi này có tiếp nhận Chung Quỳ không, nếu không lòng tốt của ngươi uổng phí."

Ôn Nhu cười ha hả:" Dù nữ tử toàn thiên hạ có ghét Chung Quỳ, tới đây hắn cũng có được sự vỗ về tốt nhất … yên tâm đi, ta bỏ nhiều tiền lắm."

Vừa nói tới đó thì nghe đánh uỵch một tiếng, Lục Phì ngã xuống bàn thấp, lão bảo tử thì thu lại dáng vẻ say rượu, cười như hoa.

Lập tức có hai phu nhân còn trang kiện hơn cả Lục Phì đi vào khiêng nàng đặt sau lưng Vân Sơ.

Vân Sơ lấy lại hoành đao, vuốt ve hỏi:" Tối nay ngươi định làm gì thế?"

Luc này Ôn Nhu mới nói:" Một đám người kỳ quái tới Trường An, bọn chúng đang chuẩn bị đánh nhau, ta thấy không nên ngăn cản, để mặc chúng, cho nên mời các ngươi tới đây say sưa cho chúng thấy, để chúng yên tâm chém giết nhau."

Vân Sơ, Địch Nhân Kiệt hiểu ngay, đám người kỳ quái đó không phải của hoàng đế, hoàng hậu thì là người của Lý Hoằng.

Sở dĩ nói kỳ quái là vì đám người này có thể quang minh chính đại làm bất kỳ việc gì, nhưng lại lén la lén lút làm những chuyện không thể tiết lộ.

Chuyện chỉ cần nói tới đó thôi là đủ, không phải nhiều lời, Ôn Nhu vỗ tay, từ sau màn đi ra một đội ca cơ

Âm nhạc nổi lên, tiếp đó có một giọng nữ ôn nhu uyển chuyển hát:

Đầy vườn xuân sắc đắm say

Dập dìu chim đậu bướm bay nhịp nhàng

Ghé tai hỏi nhỏ thánh tăng

Nữ nhi có đẹp hay chăng hỡi chàng?

Địch Nhân Kiệt vừa nghe một cái chỉ mặt Vân Sơ ôm bụng lớn cười ngã lăn ra đất.

……… …………… ……..

Không thể theo sư phụ đi chơi hoa gia, Lý Hoằng hậm hực ngồi trên bồ đoàn, gần đó là Xuân Hỉ ôm phất trần lặng im không một tiếng động, coi như mình không tồn tại.

Hứa Kính Tông ngồi trên bồ đoàn khác, vuốt râu làm ra vẻ thế ngoại cao nhân:" Điện hạ, ở Trường An làm việc gì cũng không có gì giấu được Vân Sơ, Ôn Nhu đâu."

"Cô vương biết, sư phụ không chịu dẫn ta đi thanh lâu là ta hiểu rồi, sư phụ muốn dọn chiến trường trống cho ta."

"Vân Sơ biết thì bệ hạ và hoàng hậu cũng biết."

Từ khi Lý Trị rời Trường An, ngược lại hắn kiểm soát nơi này rất nghiêm ngặt, từ việc Bách kỵ ti đại đô đốc cứ một năm đổi người một lần là có thể thấy rồi, không cho đám Vân Sơ cơ hội ăn mòn người mình.

Bởi thế Lý Hoằng muốn làm gì ở đây cũng không dễ dầng, không thể khiến Trường An xôn xao, ai ai cũng biết.

Thêm vào nữa người bất lương ở Trường An hung hãn khác thường, một khi nhân mã bọn họ hành động gặp phải người bất lương, e rằng không thể thoát được.

Lựa chọn duy nhất là cho một đòn sấm sét.

Nếu làm thế thì phải đánh nhanh, mạnh, không thể nương tay dù chỉ một chút, Hứa Kính Tông có chút ái ngại, lần trước Tiết Nhân Quý phụng hoàng lệnh tới nơi này giết người, Vân Sơ còn dám công khai chống lại, chẳng lẽ Vân Sơ ngầm cho phép Lý Hoằng làm thế.

Hứa Kính Tông lắc đầu, ông ta không tin khả năng này, vì thế nói "Điện hạ, nếu như đã cúi đầu nhận sai với Hoàng Như Ngọc, vì sao không bỏ qua ba lộ nhân mã này? Cho tới giờ bọn họ chỉ giám thị hành tung của điện hạ, không hề để lộ ra địch ý."

“Bọn chúng đã giám thị ta thì làm gì có ý đồ gì tốt đẹp được, chưa để lộ địch ý là vì ta không lộ sơ hở thôi. Vừa rồi ta mất mặt ở chỗ Hoàng Như Ngọc, e là không chỉ có ba nhà này biết, không giết gà dọa khỉ, e sau này gặp rắc rối lớn hơn. Thái phó không cần nói nữa.”

Sự kiện lần trước khiến Lý Hoằng cực kỳ khó chịu, cho dù Hoàng Như Ngọc rất khôn khéo cùng Hứa Kính Tông diễn một màn kịch, tạm qua việc này.

Thế nhưng chỉ che mắt được người ngoài thôi, chỉ cần tìm hiểu chút không khó tìm ra sự thực.

Khí đó thái tử hắn mất hết mặt mũi.

Nghĩ tới đó thôi Lý Hoằng không chịu nổi rồi, đứng dậy mở cửa sổ ra nhìn tường bao Vân thị đại trạch gần ngay trước mắt, thậm chí còn nghe thấy tiếng Lý Tư đang nô đùa với Vân Cẩm, song hắn lại nói chuyện chẳng liên quan:" Từ Kính Nghiệp bố trí trạm tiền tiêu ngầm ở Trường An, xưa nay Anh công luôn bao che chúng. Sư phụ không tiện ra tay, cô vừa vừa vặn lấy ra luyện thử."

"Tên đó không thể để cho hắn tiếp tục lớn mạnh ở Thổ Cốc Hồn nữa rồi, sư phụ ta không phản đối đâu."

Hứa Kính Tông thấy Lý Hoằng đã quyết thì không khuyên nữa, tỏ vẻ tán đồng:" Không thể thiếu lòng đề phòng sói được, điện hạ chọn mục tiêu thích hợp rồi. Dù sao thì thái tử mất đi chút thể diện ở chỗ Hoàng Như Ngọc, cần kiếm về mới được."

"Sư phụ đã tránh mặt, vậy cô vương có thể thoải mái ra tay rồi." Lý Hoằng gọi Xuân Hỉ tới nhỏ giọng thì thầm:” Bảo Lục Châu làm gọn gàn chút, chớ kinh động bách tính, sư phụ cô vương không thích đâu.

Xuân Hỉ vâng một tiếng đi ngay.

(*) Bài Nữ Nhi Tình trong Tây Du Ký, tập đi qua Tây Lương nữ quốc

Bình Luận (0)
Comment