Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1066 - Q5 - Chương 083: Độc Long Xuất Động. (2)

Q5 - Chương 083: Độc long xuất động. (2) Q5 - Chương 083: Độc long xuất động. (2)

Hứa Kính Tông mắt lúc nào cũng lim dim như chực ngủ, nhưng chẳng có gì qua được ông ta, biểu hiện của Lý Hoằng trước sau quá khác biệt, suy nghĩ một lúc ông ta cho rằng phải dâng tấu cho bệ hạ, để bệ hạ sớm ngày triệu thái tử về Lạc Dương.

Ở nơi này thái tử chịu ảnh hưởng quá lớn của đám Vân Sơ.

Bao năm qua Hứa Kính Tông luôn thấy Vân Sơ là một người thần bí nhất Đại Đường.

Không phải ở thân phận kỳ bí của Vân Sơ, trong dân gian, chuyện Vân Sơ có phải là nhi tử của Huyền Trang đại sư hay không luôn được người ta lén bàn tán sôi nổi. Vì tôn trọng Huyền Trang đại sư, người ta không đứng giữa đường giữa chợ nói oang oang chuyện này, nhưng ở chốn riêng tư đó là đề tài cực kỳ hấp dẫn.

Thái độ Huyền Trang với chuyện này luôn là không phủ định, không khẳng định, không giải thích, cực kỳ ám muội.

Khiến Vân Sơ khoác lên mình một vẻ thần bí.

Có điều cái đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới đám lão tặc như Hứa Kính Tông, y có phải là nhi tử của Huyền Trang có gì khác đâu.

Vấn đề nằm ở việc làm của y, tới giờ Hứa Kính Tông không rõ Vân Sơ có mục đích gì.

Ra trận vào sinh ra tử, nhưng y chẳng phải loại ham quân công, nhìn y xử lý quan hệ trong quân đội rất tệ là biết y tự hạn chế đường tiến bản thân ở mặt này.

Quản lý địa phương thì hơn xa người thường, trong vòng mười năm biến Trường An thành bộ dạng làm ông ta chỉ đi một năm quay về đã chẳng nhận ra được.

Chính tích rực rỡ như vậy nhưng y chẳng muốn thăng tiến, đem hết tinh lực đặt vào thành Trường An, người Trường An.

Giống như y từng nói từ rất lâu, muốn dát vàng dát bạc lên Trường An.

Đối với một người vô dục vô cầu, chỉ muốn tốt cho Trường An, Hứa Kính Tông không tin, dù chỉ một chút cũng không tin.

Con người trên đời này vì danh cũng được, vì lợi cũng không hề gì, vì sắc cũng không tệ. Nhưng Vân Sơ tới giờ vẫn sống đơn giản trong tiểu viện nhỏ bé chật chội từ ngày y mới tới Trường An, lại đi dốc hết tâm huyết làm người cho người khác thật vô lý.

Hứa Kính Tông vì thế luôn thấy màn sương đen sau lưng Vân Sơ, có lẽ bao giờ màn sương đen này hoàn toàn bao phủ Trường An, bọn họ mới thấy được bộ mặt thật của Vân Sơ.

Còn Lý Hoằng đang không ngừng cắm cờ lên sa bàn, Hứa Kính Tông lười để ý, tối nay ông ta được thái tử kéo tới đây chỉ để làm một người chứng kiến, hoặc là một người gánh tội thôi.

Dù là vai trò gì thì ông ta đều có kinh nghiệm ứng phó.

Hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, ba người nắm quyền ở Đại Đường đã bắt đầu trò chơi quyền lực của mình.

Ông ta chẳng sợ, vì ông ta đủ già rồi, làm gì cũng không có quá nhiều nguy hiểm, trừ khi ông ta làm chuyện phản bội.

Nên Lý Hoằng muốn làm gì ở Trường An, ông ta không quan tâm lắm, ông ta quan tâm đám Vân Sơ đang làm gì mà thôi.

Vân Sơ thực sự đang làm gì mới là điều quan trọng mà đế hậu muốn biết.

Vân Sơ làm gì à, đương nhiên là đang hát, bị đám nữ yêu tinh đầy phòng bao vây, chẳng biết làm sao lại đi hát Thiện Nữ U Hồn.

Bình Hồ sương trắng mênh mang

Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên

Cùng trăng đối bóng triền miên

Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng

Vân Sơ hát cực kỳ thống khoái, hát tới làm Chung Quỳ mắt rực sáng, toàn thân run rẩy, hắn luôn cảm giác bài hát này vì hắn mà viết, vì hắn mà hát.

Ôn Nhu vô cảm rồi, Địch Nhân Quyết cũng quen rồi, chỉ có hai lão ngốc Lão Hà, Lão Hoàng là ra sức gào theo Vân Sơ.

Ôn Nhu vỗ vai Chung Quỳ:" Nhạc sư hẳn đã ghi lại nhạc phổ rồi, ngươi đi hỏi họ lấy khúc từ, sau này ở trước mặt cô cô ta, chịu khó hát thảm thiết chút, kiếm ít thương xót, sau này phu thê càng ân ái."

Chung Quỳ trước coi thường loại người mưu mô như Ôn Nhu, nhưng bây giờ có vẻ yêu ai yêu cả đường đi lối về, nghe hắn xúi một cái liền hớn hở chạy đi.

Đợi Chung Quỳ đi rồi, Ôn Nhu đứng lên rót rượu mời Vân Sơ, kéo y khỏi đám ca cơ đang xúm quanh.

Vân Sơ nằm chén uống cạn, vừa rồi y đã để ý thấy Chung Quỳ ra ngoài, đoán ra Ôn Nhu có điều muốn nói, hỏi nhỏ:" Sao rồi?"

Sắc mặt Ôn Nhu có chút nặng nề:" Ngoài dự liệu của ta rồi, ngươi dạy ra một con độc long đấy. Một viện tử trong phường Đức An bên Khải Hạ Môn, chết sáu ba người, cho gà không tha."

"Một hộ người đọc sách ở phường Nghĩa An bên Đức Minh Môn chết ba chín người, cũng giết sạch."

"Phường Sùng Hóa bên Duyên Bình Môn thì tám mươi bảy người Thổ Phồn chết không toàn thây, đều bị mạch đao chém ..."

Vân Sơ cũng phải giật mình:" Thân phận thế nào mà hạ độc thủ như thế?"

Ôn Nhu cau mày:" Người chết ở phường Đức An là thủ hạ của ai thì chưa rõ, nhưng người đọc sách ở phường Nghĩa An trước kia là thị độc của Lộ Vương, còn người Thổ Phồn hẳn liên quan tới Hạ Lan Mẫn Chi."

"Hiện trường được Đông cung cung vệ thu dọn, không gây ồn áo lớn, chúng làm vô cùng nhanh gọn."

Vân Sơ im lặng rất lâu mới nói lên lời:" Một chút thiệt thòi hắn không chịu được."

Chỉ một đêm mà một trăm tám mươi chín người chết, trong đó còn có người già, phụ nhân, trẻ nhỏ ....

Bữa tiệc vốn còn kéo dài, nhưng tới rạng sáng, lòng Vân sơ mệt mỏi không tiếp tục được nữa cáo lỗi về trước, đám còn lại trêu ghẹo y sợ lão bà, Vân Sơ cười gượng không giải thích.

Ôn Nhu nói không sai, y nuôi ra một con độc long mất rồi.

Diệt tộc là chuyện vô cùng đáng sợ, trong nhận thức của Vân Sơ, trừ khi tới mức liên quan tới an nguy sinh tồn của toàn bộ tộc mới có thể chấp hành hình phạt tàn khốc này.

Hơi một chút giết cả nhà, đó không phải biểu hiện của uy quyết, mà là của một kẻ hèn nhát.

Lục Phì tối qua ngủ rất sớm, cho nên buổi sáng tỉnh dậy tinh thần ngời ngời, còn hỏi lão bảo tử mà nàng đã coi là hảo tỷ muội xin hai bình rượu bách hoa mật, đang ôm trong lòng cực kỳ đắc ý.

Yến tiệc ở Đại Đường thường đều là thâu đêm suốt sáng, cuối cùng nam nhân và ca cơ quấn lấy nhau thành đống, loạn vô cùng.

Nhưng bữa tiệc hôm qua không loạn được, Vân Sơ và Ôn Nhu lòng mang tâm sự, Địch Nhân Kiệt nhìn hai tên bằng hữu tỏ ra đạo mạo thì không bỏ thể diện xuống được. Chung Quỳ thì tất nhiên không chịu làm bừa, thế là còn hai tên dâm tặc già không làm loạn nổi.

Vân Sơ đương nhiên không chịu thừa nhận điểm này, đến khi về tới nhà y đem hết thảy tính công cho tình cảm son sắc của mình với thê tử.

Thực ra hôm qua trên yến tiệc, có một vũ cơ từ đất Triệu tới, bất kể tướng mạo, dung mạo, ăn nói đều cực kỳ hợp ý Vân Sơ.

Kết quả Lý Hoằng làm hỏng hết nhã hứng.

Hôm nay Ngu Tu Dung dậy rất sớm ra cổng đón phu quân đi yến tiệc về, trước tiên nhìn Lục Phì, sau đó cười rất tươi, đỡ cánh tay Vân Sơ dìu vào nhà.

Lúc đi qua trung đường, nhìn thấy Lý Hoằng đang ăn sáng, dáng vẻ cứ như không có chuyện gì xảy ra, Vân Sơ dừng bước ngoắc ngón tay với hắn.

Bình Luận (0)
Comment