Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1067 - Q5 - Chương 084: Sai Rồi!

Q5 - Chương 084: Sai rồi! Q5 - Chương 084: Sai rồi!

Lý Hoằng nhìn gương mặt lạnh tanh của Vân Sơ thì lập tức cảnh giác, đi ngang qua giá binh khí còn lấy một cái gậy bóng chày, đề phòng sẵn.

Vân Sơ không che giấu ý đồ của mình, bóp tay kêu răng rắc, xảy ra chuyện ngày hôm nay, lỗi của y cũng không nhỏ.

Sử gia khi nhắc tới Lý Hoằng, vị thái tử nhân hiếu không may chết sớm, đều dành lời tiếc thương, ai cũng cho rằng nếu Lý Hoằng không chết trẻ như thế, hắn sẽ là hoàng đế tốt, chỉ cần hắn thuận lợi kế vị, Đại Đường có khả năng chấm dứt truyền thông kế vị đẫm máu không có hồi kết.

Vân Sơ cũng có ý nghĩ đấy, Lý Hoằng kế thừa ngôi vị, Đại Đường quay lại quỹ đạo bình thường.

Vì thế Vân Sơ không chỉ giúp hắn rèn luyện sức khỏe, cổ vũ hắn khuyến khích hắn, dạy cho hắn rất nhiều kiến thức vượt thời đại, tất cả chuẩn bị tương lai kia.

Nhưng Lý Hoằng trên lịch sử là vị thái tử nhân nghĩa vì hắn đau ốm triền miên, thân thể yếu ớt đó không gánh nổi tham vọng lớn. Còn Lý Hoằng hiện giờ sinh lực dư dật, cộng thêm kiến thức trí tuệ hơn người, hắn dần trở nên cao ngạo, độc ác.

Do Vân Sơ không sớm nhận ra sự khác biệt giữa hai Lý Hoằng.

Nên y thực sự dạy ra một con độc long.

Vân Sơ không biết mình có thể sửa sai được nữa hai không:" Tối qua ngươi giết chóc quá đáng rồi."

Lý Hoằng gật đầu:" Giết cả nhà Lâm Ngọc Thụ không phải là ý nguyện của ta, khi nghe báo có mười sáu người già trẻ nhỏ chết trong vụ tập kích, trong lòng ta cung không thoải mái."

"Lệnh là do ta đưa ra, họ là người chấp hành, xảy ra vấn đề là lỗi của ta."

Nói rồi Lý Hoằng vung gậy lên xông về phía Vân Sơ, gậy bóng chày mang theo tiếng gió đập thẳng xuống.

Những người còn lại không hiểu chuyện gì xảy ra, sự cố bất ngờ làm phó phụ la hét kinh hãi, Ngu Tu Dung vội vội vàng vàng chạy đi lùa hết đám trẻ con sang bên.

Vân Sơ hơi nghiêng người sang bên tránh đòn, tay thủ thế sẵn tung cú đấm móc vào bụng Lý Hoằng.

Lý Hoằng không kém hóp bụng lại, gồng người đỡ cũ đấm trời giáng đó, nhảy bật ra sau hóa giải bớt sức mạnh của Vân Sơ.

"Quyền lực phải biết cách sử dụng, nó chính là vũ khí trong tay ngươi, đao chém xuống, mạnh yếu thế nào phải dựa theo tâm ý của ngươi kiểm soát."

"Nếu ngươi không kiểm soát được lực đạo của nó, đao chém ra rồi thì dễ, muốn thu lại thì khó đấy. Lúc đó, bị tổn hại cũng là ngươi." Vân Sơ vừa nói vừa rùn người lao tới như mũi tên:

"Sức mạnh không kiểm soát được thì phải ngay lập tức thanh trừng."

Lý Hoằng nhảy liền ra sau hai bước, hắn cho rằng mình đã lui về khoảng cách an toàn, không ngờ Vân Sơ chỉ dẫm chân một bước mà người thực tế tiến tới ngang ba bước, kết quả hắn trúng một đám mạnh trúng bụng.

Lý Hoằng lăn lông lốc, nhưng hắn bật dậy cực nhanh thủ thế, hét lên :" Lục Châu là thuộc hạ rất đắc lực của ta."

Vân Sơ nghe thấy vậy thì dừng lại, xem ra nắm đấm thì không đủ dạy cho thằng nhãi này một bài học rồi. Y đi ngang qua giá vũ khí lấy một cây gậy, hướng về phía hông Lý Hoằng quất mạnh:" Vũ khí không được có ý chí riêng, giết đi."

Phạm vi vung gậy của Vân Sơ quá lớn, làm Lý Hoằng muốn lùi cũng không kịp, độ cao cũng rất ác, hắn chẳng thể nhảy lên hay cúi xuống để tránh, vì thế đành cắn răng dùng hai tay nắm chặt gậy đỡ đòn.

Cốp!

Hai gậy va chạm, Lý Hoằng chỉ thấy hai tay tê bại, gậy sút rời khỏi tay, hắn biết sư phụ đã nghiêm túc rồi, hắn không phục, gầm gừ:" Ta thấy hắn trở về giải thích rất có lý, đám phụ nhân trẻ nhỏ kia đều biết là Đông cung cung vệ giết họ."

"Có lý thì hắn phải nói trước khi chấp hành mệnh lệnh, đến khi chấp hành tùy ý thay đổi, lệnh của ngươi chỉ đáng làm giấy chút đít." Vân Sơ dồn ép từng bước, đánh Lý Hoằng chống đỡ không có thời gian đối đáp nữa:

"Đường đường thái tử Đại Đường, giết một kẻ muốn gây bất lợi cho mình có gì to tát. Đường đường chính chính giết người là lập uy, lén lút giết cả nhà người ta, đó khỏi là khủng bố, gieo rắc sợ hãi."

"Ngươi là thái tử Đại Đường, có thể làm người ta sợ hãi, chứ không phải là làm người ta thấy ghê sợ."

"Người sợ ngươi sẽ cẩn thận làm việc, người ghê sợ ngươi sẽ tránh xa ngươi, sẽ liều chết chống trả ngươi, ngươi cần người khác vây quanh ngươi vì ngươi bày mưu tính kế, không phải là khiến người người rời xa ngươi."

Cốp! Cốp! Cốp!

Vân Sơ miệng nói, tay vẫn không ngừng, Lý Hoằng mỗi lần phải dốc toàn lực đỡ được, mỗi lần hai gậy chạm vào nhau, toàn thân hắn cũng không khác gì bị sét đánh, hắn dựa vào sự kiêu hãnh mà cầm cự. Rốt cuộc ý chí không giúp được nữa, hổ khẩu của Lý Hoằng không chịu nổi mà rách toạc, gậy rơi khỏi tay, hắn cũng kiệt sức ngã xuống đất.

Lý Hoằng thở hồn hển, lồng ngực như có lửa đốt, ngực nhộn nhạo như có thứ gì muốn trào ra ngoài, hắn cố đè xuống, thều thào:" Đánh thế đủ rồi, được rồi, đừng đánh tới mức ta không dám gặp ai, phụ hoàng ta không bỏ qua cho sư phụ đâu."

Vân Sơ dừng tay ném gậy sang bên, tóm cổ áo hắn kéo lên:" Vừa rồi ta nói đã hiểu chưa?"

Lý Hoằng tay táy nắm tay phải, máu chảy ròng ròng, liếm môi nói:" Có phải sau này không được dùng thủ đoạn nữa?"

Hự!

Vừa dứt loài hắn trúng một đám mạnh vào bụng, ngã lăn xuống đất, không còn sức gượng người dậy nữa, tay chống trên mặt đất.

Vân Sơ cực kỳ phẫn nộ:" Ngươi còn chưa hiểu sao? Lý Hoằng, ngươi là thái tử Đại Đường, là vương giả, vương giả hành sự phải quang minh chính đại, đúng hay sai đều thế."

Không biết Lý Hoằng đã hiểu chưa, chỉ nghe hắn ọe một tiếng, đồ ăn sáng phun ra ngoài thành vòi, cực kỳ thảm hại.

Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều mặt cắt không ra máu.

Vân Sơ hừ một tiếng, ném gậy vào giá binh khi, thuận chân đá gậy của Lý Hoằng lên, bắt lấy cũng ném trở lại chỗ cũ.

Lý Tư thấy Vân Sơ không đánh nữa mới òa khóc lật đật chạy tới , vội vội vàng vàng băng bó cho ca ca.

Ngu Tu Dung lúc này mới hoàn hồn, không dám hỏi vội vội vàng vàng bảo phó phụ đưa đám trẻ con đi, trong sân chỉ còn lại ba người.

Lý Hoằng và Vân Sơ đều không nói gì cả, chỉ có tiếng khóc thút thít của Lý Tư.

Hồi lâu sau Lý Tư băng bó xong, dìu Lý Hoằng bộ dạng nhếch nhác đứng dậy, vốn hắn còn có chút ấm ức, khi nhìn Vân Sơ ngồi trên thềm đá, vẻ mặt thất thần nhìn khoảng không trước mặt, hắn bỗng dững cảm thấy trái tim như bị gái chích một cái.

"Ta làm sư phụ thất vọng rồi phải không?"

Vân Sơ gật đầu:" Đúng vậy, ta biết Lâm Ngọc Thụ từ lâu, hắn là tai mắt của Lý Hiền ở Trường An này, Lý Hiền chưa chịu về phiên quốc là vì có ý đồ với vị trí thái tử."

"Ta cứ nghĩ, ngươi sẽ thu nạp người này để dùng, thông qua thu phục Lâm Ngọc Thụ, khiến Lý Hiền phải sợ hãi. Vậy mà ngươi giết cả nhà hắn."

"Sao ta chưa bao giờ nhận ra, ngươi lại là kẻ lòng dạ tàn độc tàn nhẫn như thế? Có phải ta dạy ngươi những điều không nên dạy rồi không?"

Vẻ mặt hối hận day dứt của Vân Sơ làm Lý Hoằng hốt hoảng, nâng hai bàn tay bị Lý Tư quấn lại như tay gấu, che mặt:" Sư phụ, có phải ta quá kém cỏi."

"Kém cỏi không sao cả, chẳng ai ngay từ đầu làm đúng, thiếu sót sớm muộn cũng lộ ra thôi, đó không nhất định là chuyện xấu." Vân Sơ lắc đầu:

"Ta về sẽ xử lý Lục Châu." Lý Hoằng cắn răng nói:

Vân Sơ đứng dậy rời đi:" Không cần, trước tiên thỉnh giáo Hứa Kính Tông đã, nghe nhiều phía thì sáng, nghe lời một chiều thì tối, một đế vương phải biết nghe nhiều phía."

"Về Lạc Dương đi, theo bên bệ hạ quan chính. Quan chính, quan chính, tức là chỉ nghe nhiều, viết lại nhiều, nói ít thôi."

Lý Hoằng hướng về phía Vân Sơ đã khuất sau cánh cửa, sau đó bước nhanh khỏi Vân gia.

Lý Tư hết nhìn hướng Lý Hoằng, lại nhìn Vân Sơ, cuối cùng nó chạy theo Vân Sơ, ôm lấy cánh tay y, nghẹn ngào hỏi:" A gia, thái tử ca ca làm sai chuyện gì sao?"

Vân Sơ thở dài:" Đúng thế, làm rất sai, ta chi mong hắn có thể tiếp nhận những lời của ta."

Lý Tư ra sức lắc tay Vân Sơ:" Huynh ấy chỉ nhân thời hồ đồ thôi, sư phụ giúp huynh ấy nghĩ ra, huynh ấy sẽ thông minh lên mà. Giống như con vậy, không còn ngốc như trước nữa."

Vân Sơ không trả lời, chỉ cười vỗ vỗ đầu Lý Tư, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, về phòng đóng cửa lại.

(*) Chuyện này đùng là ngoài dự liệu.

Bình Luận (0)
Comment