Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1069 - Q5 - Chương 086: Lòng Lão Thần. (2)

Q5 - Chương 086: Lòng lão thần. (2) Q5 - Chương 086: Lòng lão thần. (2)

Một ngày sau Lý Hoằng tới phủ Hình quốc công Tô Định Phương bái phỏng.

Hoàng đế vẫn có lễ vật ban tặng, song không có bạch ngọc, thay bằng thanh ngọc, một đôi như ý, một đôi ngọc đấu.

Trên ngọc đấu vẫn khắc công lao của Tô Định Phương lập cho Đại Đường, Lý Hoằng lớn tiếng đọc, nhưng không có thơ.

Lý Hoằng làm xong phận sự liền cáo từ, nhưng bị Tô Định Phương kéo tái bên bàn lớn, trên bàn có một tấm bản đồ, ghi chú các châu thiên hạ hết sức rõ ràng.

Tô Định Phương đưa cho Lý Hoằng ba lá cờ:" Thái tử điện hạ cho rằng nơi yếu nhất của Đại Đường ta là ở đâu?"

Lý Hoằng không cần suy nghĩ, cắm cờ vào Doanh Châu, Tây Vực, Mạc Bắc.

Tô Định Phương chắp tay:" Xin thái tử giải thích cho lão thần vì sao Doanh Châu nguy hiểm?"

Lý Hoằng thở dài:" Doanh Châu quá nhiều người dị tộc, Đại Đường lại không áp dụng sách lược mềm dẻo, một mực dùng luật pháp hà khắc, sớm muộn cũng sinh biến."

Tô Định Phương dùng ngón tay chỉ bản đồ:" Không chỉ Doanh Châu quá nhiều dị tộc, cả Bình Lô, Phạm Dương cũng tương tự, những quần thể dị tộc này tuy bị triều dình phân tán các nơi, nhưng chỉ cần vài năm họ dần tụ tập lại với nhau."

"Thần luôn không hiểu, vì sao bệ hạ để những mãnh tướng như Tiết Nhân Quý, Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm rảnh rang ở Trường An, Lạc Dương mà không đặt vào vị trí hiểm yếu?"

"Chỉ vì Vân Sơ giỏi kiếm tiền, Tiết Nhân Quý có thể kiềm chế Vân Sơ, còn Bùi Hành Kiệm dùng làm quân bài dự phong cuối cùng thôi sao?"

"Năm xưa chinh phạt Liêu Đông, bệ hạ dám giao quá nửa binh mã Đại Đường cho Anh công và thần, nay lại vì nghi kỵ người tài mà không dùng sao? Xin hỏi hùng tâm của bệ hạ đâu rồi?"

Từ phủ Tô Định Phương trở về, lòng Lý Hoằng rất nặng nề, khi hắn đang chống cằm ngồi bên cửa sổ suy nghĩ những lời Tô Định Phương nói, đột nhiên cảm thấy lưng rất nóng.

Quay đầu lại liền nhìn thấy cái đầu to của Lý Tư, tới lúc này hắn mới phát hiện Lý Tư bám vào lưng hắn, bảo sao lại nóng thế.

Một tay tóm cổ áo Lý Tư xách ra ngoài, ra tới cửa còn bồi thêm một cú đá, nghe tiếng gào khóc của Lý Tư, Lý Hoằng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Trong lòng vẩn lẩn quẩn một suy nghĩ, phụ hoàng thực sự có ý đề phòng với ba người đó sao?

Vấn đề này làm Lý Hoằng không hiểu, ba người đó hiện chính là cột đá vững trãi của Đại Đường, phụ hoàng sao có thể nghi kỵ chứ?

Hẳn không phải là nghị kỵ, mà đặt bên cạnh, hoàng gia sẽ càng thêm an toàn. Tô Định Phương là tướng quân, định sẵn ông ta chỉ nhìn thấy vấn đề về quân sự, không giống phụ hoàng, phải nghĩ toàn diện.

Trong mắt Lý Hoằng, chẳng nơi nào quan trọng bằng ba tòa kinh thành Trường An, Lạc Dương, Tấn Dương, thế nên nghĩ theo hướng này, có thể hiểu được cách làm của phụ hoàng.

Tây Vực, Mạc Bắc, Ngư Dương mà không thuần phục, phái một trong ba người này đi thảo phạt là được, chỉ cần ba kinh vững vàng, thiên hạ làm gì còn chuyện gì lớn được nữa.

Lòng tin của Lý Hoằng chủ yếu tới từ Tiết Nhân Quý đang khổ luyện đại quân, Vân Sơ chưa từng lơi lỏng rèn luyện có thể đánh hắn không đường chống đỡ nổi. Còn về phần Bùi Hành Kiệm, tuy một lòng vươn lên vị trí lại bộ thượng thư, song đánh trận vẫn chẳng thua kém.

Bị sư phụ đánh một trận không khiến Lý Hoằng có chút ấm ức nào, hắn còn hấp thu được không ít bài học, thế nên hắn vẫn tới Vân gia như cũ, vì hắn thực sự thích nơi này. Nhất là khi ngồi ở bàn lớn cùng ăn cơm, đó luôn là thời gian hưởng thụ nhất của Lý Hoằng.

Nguyên nhân chính là bầu không khí trên bàn ăn của Vân gia rất tốt, tuy là phân chia ăn, mỗi người một mâm, cơm nước giống hệt nhau, ai cũng tập trung vào ăn uống, chứ không phải ngồi bàn ăn tâm tư lại đặt vào đủ loại chuyện không liên quan.

Quy củ trên bàn ăn của Vân gia rất thoải mái, ngay cả Ôn Hoan chẳng mấy thích ăn cơm mà tới Vân gia chẳng bao lâu cũng béo lên không ít.

Vân gia giỏi nuôi trẻ nhỏ, trẻ con nhà ngươi khác hơi chút lại chết yểu một hai đứa, cả nhà phú quý cũng khó tránh khỏi. Nhưng ở Vân gia, cả đứa bé vốn có khả năng chết yểu rất cao như Lý Tư cũng được nuôi thành lợn rồi.

Lý Hoằng không ngừng dùng ánh mắt uy hiếp Lý Tư đang gặm đùi gà hăng say, không phải không cho nó ăn, mà nó ăn hai cái đùi gà rồi, bây giờ còn còn ngang nhiên đưa tay ra lấy đùi gà trong mâm của Vân Cẩn, thằng bé đó thích để thứ ngon nhất ăn cuối cùng, kết quả là vào miệng người khác.

Lý Hoằng có ý tốt gắp đùi gà của mình trả cho Vân Cẩn, không ngờ bị Vân Cẩn chặn lại, tuyên bố không ăn đồ trong mâm người khác.

Vừa mới dứt lời thì Lý Tư đổ hết đĩa rau cần của mình vào mâm của Vân Cẩn, chẳng thấy Vân Cẩn từ chối.

Nhìn Vân Cẩn ăn từng miếng cần lớn, Lý Hoàng chợt thấy nôn nao nhớ về Vân Na ... Trước kia Vân Na cũng không thích ăn rau cần, lần nào cũng đổ vào bát của hắn.

Hình ảnh Vân Na hiện lên làm tim Lý Hoằng nhói đau từng hồi, những ngày tháng đó thực sự là ký ức đẹp nhất của hắn, từ khi Vân Na đi, hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào về nàng:" Sư phụ, giờ Vân Na tới Phật quốc rồi chứ?"

"Chưa tới được, nhưng cũng sắp rồi." Vân Sơ nghĩ một lúc lại nói thêm:" Lá thư tiếp theo tới, ta sẽ đưa cho ngươi xem."

Cả bàn ăn trầm mặc, mọi người đều có chút buồn bã.

"Hôm nay ta đi gặp Tiết Nhân Quý duyệt quân ở giáo trường, sư phụ có đi không?" Lý Hoằng lắc đầu xua nỗi đau đi, cười đổi chủ đề:

"Không đi, ta gặp Tiết Nhân Quý thì nhất định là lúc quyết tâm đánh với hắn một trận mới được, ta ngứa mắt với hắn lâu rồi."

"Sư phụ nghĩ thế nào về võ tương Đại Đường bây giờ?"

Vân Sơ nghe câu hỏi này đặt bát xuống:" Đáng lẽ phải do Đường tướng thủ biên, giờ lại thành tướng quân dị tộc suất lĩnh phủ binh thủ biên. Tất cả trốn ở Trường An, Lạc Dương, Ích Châu, Dương Châu, hưởng thụ những thứ do xương máu tướng quân dị tộc và phủ binh đem lại."

"Không bao lâu nữa, mông họ sẽ to lên, ngồi không vừa yên ngựa, tay họ yếu ớt, cầm không nổi mã sóc, gan của họ nhỏ đi, không dám lên đầu trận khoe khoang võ công cùa mình."

Không ngờ sư phụ chung lo lắng với Tô Định Phương, có nghĩa là ý nghĩ của hắn là sai, Lý Hoằng không khỏi hoang mang:" Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, triệu tướng quân dị tộc về, để Đường tướng thay thế sao?"

Vân Sơ thở dài:" Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, ngươi mà dám đề xuất chuyện này sẽ bị quần thần đả kịch, phụ hoàng ngươi trách mắng, mẫu hậu ngươi cũng chẳng ủng hộ."

Lý Hoằng càng không hiểu, trái không được, phải không được, hắn nghĩ vỡ đầu không ra lý do:" Vì sao chứ?"

Bình Luận (0)
Comment