Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1070 - Q5 - Chương 087: Ý Nghĩa Của Việc Trồng Cây.

Q5 - Chương 087: Ý nghĩa của việc trồng cây. Q5 - Chương 087: Ý nghĩa của việc trồng cây.

"Rõ ràng như vậy mà ngươi chưa hiểu à? Trong mắt phụ hoàng ngươi, tướng quân dị tộc có cường đại tới mấy cũng không thể lật đổ được Lý thị ngươi, để trở thành chủ nhân Đại Đường." Vân Sơ chỉ nói một nửa là dừng lại:

Lý Hoằng đủ thông mình, hắn hiểu ra phần sau, phụ hoàng hắn sợ tướng quân Đại Đường trở nên cường đại, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện thay triều đổi đại.

Thà nuôi những tướng quân đó béo như lợn, còn hơn là để bọn họ trở thành mãnh hổ.

Nói rộng ra thì chuyện này hiển nhiên không chỉ là suy nghĩ của phụ hoàng hắn, mà còn là của tập thể quan viên trên triều, nói chính xác hơn là quan văn, những người đang nắm triều chính.

Hắn biết Đại Đường vào thời thái tông hoàng đế, không phân chia văn võ, võ tướng xuống ngựa có thể quản lý một vùng. Khi đó thế lực võ nhân lớn mạnh, văn thần không có địa vị gì.

Nay thiên hạ thái bình, võ nhân không còn đất dụng võ, văn thần bắt đầu lấn át toàn diện.

Văn thần tất nhiên không cho võ tướng cơ hội quật khởi, nên dù là biên cương có họa loạn cũng không dùng Đường tướng kiêu ngạo khó bảo, mà dùng hàng tướng nghe lời hơn.

Tướng quân dị tộc có thể tin tưởng được sao? Lý Hoằng không nghĩ vậy, mảnh đất này không chôn vùi xướng cốt tổ tiên họ, không phải nơi họ sinh ra lớn lên, không vì lý do gì họ hi sinh xương máu vì nó.

Nay Đại Đường cường thịnh, bọn họ sẽ khuất phục, nhưng một ngày như sư phụ nói, Đường tướng không cưỡi nổi ngựa, không dám ra trận nữa như sư phụ nói, lúc đó đại họa sẽ tới.

"Sư phụ, phải phá cục thế nào đây?" Lý Hoằng càng lúc càng bất an, hắn thậm chí còn nghĩ xa hơn, một khi chuyện này thành phong trào, cho dù hắn có lên làm hoàng đế cũng không thể làm trái với số đông được:

Vân Sơ gắp miếng ngó sen cho vào miệng nhai rau rau:" Hết cứu rồi, ngươi đánh giá ta quá cao đấy, chẳng lẽ ta có thể nghịch thiên hành sự sao?"

"Không thể nào!" Lý Hoằng có chút bàng hoàng, Đại Đường đang hừng hực như mặt trời giữa trưa thế này, sao có thể không cứu được nữa chứ:

"Già thì hết cứu rồi, nhưng mà còn trẻ." Vân Sơ dùng đũa chỉ ba đứa bé thấy người lớn không chú ý tới mình bắt đầu chơi ăn gian, lén bỏ thứ mình không thích vào bát đứa kia, bị đứa khác phát hiện thì nhí nha nhíu nháu cãi nhau:" Bọn chúng được đấy."

Lý Hoằng quay sang Vân Cẩn, Địch Quang Tự, Ôn Hoan, chúng đang giành nhau một miếng thịt, nhìn thế nào cũng chỉ thấy thấy ba đứa ngốc, tin vào chúng thà hắn tin nha đầu Vân Cẩm còn hơn, ít nhất nha đầu đó giả vờ tập trung ăn uống, tai giương lên nghe họ nói chuyện :" Chúng làm được cái gì cơ chứ?"

"À, ta thuận miệng nói vậy thôi." Vân Sơ liếc nhìn hắn một cái sau đó đột nhiên trở giọng, nói một cách tỉnh bơ, lại ăn tiếp:

Lý Hoằng lòng như lửa đốt, không chịu để Vân Sơ lảng đi như thể, truy hỏi:" Không đúng, sư phụ không nói đùa, vừa rồi sư phụ liếc ta một cái, rõ ràng định đánh ta, chứng tỏ lời sư phụ muốn nói vô cùng quan trọng."

Vân Sơ lắc đầu, thằng nhóc này càng ngày càng ngốc, nói chính xác thì trong đầu hẳn chỉ còn nghĩ làm sao giành lấy nhiều quyền lực hơn, khiến nhiều người khuất phục hơn ... Từ sau chuyện lần trước, Vân Sơ đã thất vọng về Lý Hoằng lắm rồi.

Vốn định lờ hắn đi, chợt bắt gặp đôi mắt long lanh của Lý Tư nhìn mình đầy tội nghiệp, Vân Sơ thở dài:" Từ nhỏ điều ta dạy ngươi nhiều nhất là gì?"

Lý Hoằng lập tức đáp:" Đọc sách, luyện võ ..."

Thấy thần sắc Vân Sơ khác thường, hắn tỉnh ngộ:" Trồng trọt"

"Còn chưa ngu ngốc tới mức hết thuốc chữa." Vân Sơ gật gù:" Trồng trọt chính là thứ mà dân tộc chúng ta sở trường nhất, là gốc rễ của chúng ta."

Lý Hoằng ngớ người, không phải đang nói chuyện võ tướng dị tộc à? Sao bỗng dưng lại nói tới chuyện trồng trọt làm gì chứ? Định truy hỏi thì thấy sư phụ đã quay sang giải quyết xung đột của ba tên tiểu tử kia, hiển nhiên không định trả lời hắn nữa.

Ăn sáng xong Vân Sơ dắt con ngựa mận chín ra ngoài cưỡi đi dạo, nói người khác y cũng không ngừng cảnh báo bản thân, đừng để một ngày mình cũng không cưỡi được ngựa.

Từ phường Tấn Xương đi ra Chu Tước đại nhai cũng không xa, từ Chu Tước đại nhai cứ thế Vân Sơ cho con ngựa mận chín tự do, nó chạy từ từ trên mã đạo, phóng ra khỏi cổng thành.

Ra tới đồng quê rồng lớn liền thỏa sức tung vó, thi thoảng cũng làm người đi đường giật mình né tránh, chửi bới om xòm.

Trường An bây giờ quá tấp nập, cơ bản năm dặm quanh thành thì nhìn đâu cũng thấy người, muốn cưỡi ngựa thỏa thích thì phải ít nhất đi xa hơn mười dặm.

Vân Sơ cưỡi ngựa hơn một canh giờ tới khi con ngựa mận chín mồ hôi đầm đìa rồi mới quay về thành.

Còn chưa đi tới gần cổng thành thì Vân Sơ đã nghe thấy tiếng ồn ào rồi, phía trước ở chính giữa Chu Tước đại nhai, cách cổng thành không xa, không hiểu có chuyện gì mà người ta túm đông túm đỏ ở đó.

Còn chưa kịp tìm người hỏi thì đám đông ồ lên, sau đó hình như có người chạy ngược phía sau, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm.

Vân Sơ vội vàng thúc ngựa tới, vừa nhìn một cái, y cũng muốn bỏ chạy.

Ở Thổ Cốc Hồn có một loại ly ngưu, mục dân đương địa gọi nó là "niết kỳ lạp thố", ý tứ là hồ nước mắt.

Bất kể là trước kia hay là bây giờ Vân Sơ cũng không hiểu được, chỉ là loài ly ngưu hoang thôi, vì sao lại đặt cho nó cái tên thi vị như vậy?

Cho tới khi y nhìn thấy thứ này ở trên Chu Tước đại nhai mới hiểu thế nào là hồ nước mắt.

Chẳng có gì để nói, chỉ cần là con người, nhìn thấy thứ này, nước mắt đều chảy thành hồ.

Thân dài hơn bốn mét, thể trọng tuyệt đối không thể dưới một nghìn cân, bốn chân như cột sắt, móng lớn dẫm lên mặt đất để lại dấu chân khiến Vân Sơ phải căng bàn tay ra mới che hết được.

Lưng nó có một lớp lông nhung màu nâu nhạt, lông dưới bụng dài và rậm, kéo lê tới tận mặt đất. Toàn thân nó là cơ bắp, khủng khiếp nhất là phần cơ ở cổ, phối hợp với cái cổ to, Vân Sơ nhìn một cái nghĩ ngay tới chiếc xe tank.

Con ly ngưu cường tráng như thế, tất nhiên là có một cái đầu hung ác. Mặc dù biết thứ này chỉ ăn cỏ, nhưng khi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nó, Vân Sơ vẫn bất giác muốn rút đao ra.

Hai cái sừng to như cánh tay chẳng hiểu làm sao mà mọc ra được. Ly ngưu khác sừng dài ra liền cong về phía sau, mà con ly ngưu này thì sừng lại cong về phía trước như hai thanh đao.

Nhìn một cái là biết ở trong bầy đàn, nó nhất định là vương trong vương.

Bốn chân nó bị dùng xích lại với nhau, mỗi bước chỉ đi được một quãng ngắn, cổ rồi sừng cũng bị xích buộc chặt, nối vào một cái xe ngựa. Dù là thế, ở trước mặt con lý ngưu này, Vân Sơ không hề cảm thụ được chút an toàn nào.

Con ngựa mận chín không ngừng lui về sau, hí lên những âm thanh nửa đe dọa nửa sợ hãi. Phải biết rằng khi ở Liêu Đông dù có gặp phải hổ nó cũng không sợ, vậy mà nhìn thấy con ly ngưu này, lần đầu tiên nó lựa chọn rút lui.

Bình Luận (0)
Comment