Ò ò ò ò ~~~~~~~
Con ly ngưu bị đám đông lớn vây quanh nhìn cũng tức giận, tiếng kêu của nó trầm, tưởng chừng có thể khiến cho cửa sổ nhà ở cách đó hai trượng cũng phải lay động.
Vân Sơ kinh hãi kêu lên:" Ai cho cái thứ này vào thành đấy?"
Trương Giáp đang dẫn một đám người bất lương vây quanh con ly ngưu, nghe thấy huyện tôn quát hỏi vội vác bộ mặt như đưa đám chạy tới: " Anh công ạ."
"À nói thế thì hẳn là Từ Kính Nghiệp đưa tới rồi." Vân Sơ phất tay:" Giết nó đi."
Trương Gáp vội nói:" Huyện tôn, đây là lễ vật Anh công tặng cho thái tử điện hạ, không giết được."
"Thái tử có biết thứ lễ vật này không?"
"Chắc là không biết ạ, thuộc hạ phải người tới Đông cung báo tin rồi, nghe nói là thái tử đã tới giáo trường. Thuộc hạ cũng phái người báo cho Anh công, không biết vì sao cho tới giờ vẫn không thấy ai tới."
Vân Sơ chỉ tay:" Lập tức, ngay bây giờ, đưa cái thứ này tới giáo tường, mời điện hạ kiểm tra rồi nhận lấy, nếu là thứ của hắn, hắn phải trông coi."
"Tuân lệnh."
Trương Giáp đi tới chỗ mấy người Thổ Cốc Hồ mặt còn bôi bùn, bảo họ đưa ly ngưu tới giáo trường.
Chẳng biết là hai bên giao lưu thế nào, đám người Thổ Cốc Hồn không ngờ lại tháo xích buộc vào bốn cái xe lớn ra.
Người xung quanh đang vây xem khiếp đảm bỏ chạy, mấy cửa hiệu ven đường đóng sầm sập, dù là người can đảm nhất cũng chạy cách cả chục trượng mới dừng lại.
Con ngươi Vân Sơ co lại vươn tay rút ngay hoành đao của người bất lương gần đó ném đi, đao xoay tròn đâm xuyên họng kẻ đó.
"Giết hết bọn chúng."
Người bất lương nhận lệnh một cái liền ùa lên, truy đuổi người Thổ Cốc Hồn bỏ chạy. Vân Sơ nhảy xuống ngựa, vỗ mông con ngựa mận chín một cái, không ngờ nó lại không chạy, mà lại theo sau lưng y, chỉ là nó không dám nhìn con ly ngưu kia.
Vân Sơ cũng phải ép quả tim đang đập thình thịch bình tĩnh lại, từ từ tới gần con ly ngưu, nhặt một sợi xích sắt lên, định mang cái thứ nguy hiểm này rời khỏi Chu Nước đại nhai chật kín người.
Dây xích vừa bị kéo một cái, con ly ngưu quay đầu nhìn Vân Sơ, có điều nó nhanh chóng quay đầu đi, tựa hồ chẳng hứng thú với con người nhỏ bé này.
Người Trường An là đám to gan, vừa rồi bỏ chạy, thấy tình hình êm êm lại mò tới gần xem, trong đó có không ít nữ tử mặc y phục màu sắc sặc sỡ, song con ly ngưu này cũng không hứng thú với họ.
Trương Giáp không biết kiếm đâu ra một xẻng đỗ, run run đưa một nắm đỗ tới miệng ly ngưu.
Ò ò ò ~~~
Con ly ngưu lần nữa kêu lên, nhưng tiếng kêu lần này dễ nghe hơn rất nhiều, thè cãi lưỡi dài nửa thước ra, chớp mắt đã liếm hết đỗ trong tay hắn rồi.
Trương Giáp mồ hôi lạnh ướt lưng, quay đầu nhìn huyện tôn một cái rồi cắn răng tiếp tục cho con Ly Ngưu ăn.
Vân Sơ kéo xích sắt, Trương Giáp chầm chậm di chuyển về phía Vân Sơ, con ly ngưu do dự một chút rồi đi theo.
Người Thổ Cốc Hồn bị người bất lương bao vây từ trước nên chạy không thoát, thoáng cái bị giết sạch. Cảnh tượng giết người giữa đường cũng không ngăn nổi bản tính ưa náo nhiệt của người Trường An, người trèo lên cây, lên tường, lên mái nhà, chỉ trỏ ly ngưu.
Những người bất lương khác cũng quay lại, kéo xích sắt lên, cẩn thật buộc vào xe lớn.
Vân Sơ bây giờ mới hắt ra, vuốt tay qua mặt lau mồ hôi, nói với Trương Giáp cũng đã từ bỏ chuyện lấy mạng nuôi ly ngưu:" Đi tìm thái tử, lấy một bộ y phục, màu vàng ấy."
Trương Giáp tuy không phải quá thông minh, nhưng làm nghề nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, hạ thấp giọng hỏi:" Huyện tôn lo đây là vụ mưu sát?"
Vân Sơ lắc đầu:" Anh công sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó, có điều chúng ta nên cẩn thận là hơn."
Người cho ly ngưu ăn phải thay đổi liên tục, vì đối diện với con hung thú này, áp lực tâm lý quá lớn, không ai cầm cự được lâu. Vì thế mà ly ngưu đi rất chậm, mãi mới tới được quân giáo trường. Vân Sơ bấy giờ mới thực sự yên tâm, nếu con thú này đột nhiên nổi điên thì trời biết được xảy ra chuyện gì.
Hôm nay Lý Hoằng tới giáo trường xem Tiết Nhân Quý duyệt binh, có hơn vạn phủ binh ở đó, cho dù con ly ngưu này có là Ngưu Ma Vương chuyển thế thì cũng không sợ.
Bách tính chết thì Vân Sơ chịu tội, phủ binh chết thì nồi úp lên đầu Tiết Nhân Quý. Với lại nếu có hơn vạn phủ binh mà còn bị con ly ngưu này gây ra thương vong thì đám phủ binh đó cũng không cần phải sống làm gì.
Trước khi con ly ngưu vào quân giáo trường thì chiếc áo vàng của Lý Hoằng cũng được đưa tới, Vân Sơ sai người treo áo vào cái xào dài, nhưng nó không có chút phản ứng nào, xem ra Vân Sơ quá lo rồi.
Nhìn thấy thái tử theo Tiết Nhân Quý mặc bạch bào bắt mắt đi tới, Vân Sơ đánh miệng cho Trương Giáp, hắn hiểu ý mang y phục của thái tử đi tới, mời thái tử sang bên. Thế là chỉ có mỗi Tiết Nhân Quý hiên ngang đi tới.
Tiếng cửa quân giáo trường đóng lại sau lưng Vân Sơ, y liền buông xích sắt ra, còn dùng hoành đao đâm đứt xích sắt ở chân con lý ngưu.
Còn chưa đủ, y dùng roi ngựa quất vào dái nó một cái.
Hết thảy được làm cực kỳ kín đáo, Tiết Nhân Quý chỉ nghe thấy tiếng trâu kêu vút lên tận trời, liền nhìn thấy con ly ngưu cực kỳ to lớn lao về phía hắn.
Vó trâu như sấm rền, gầm như phun lửa, dù Tiết Nhân Quý đối diện với nó cũng không thèm suy nghĩ gì, co cẳng chạy ngay.
Có điều hắn cũng nhanh trí, không chạy về phía Lý Hoằng, cũng không chạy về phía quân trận chỉnh tế, mà chạy về phía hàng cây.
Lý Hoằng đã dẫm lên vai Trương Giáp leo lên cây đại thụ gần tường bao, hứng thú nhìn Tiết Nhân Quý bị ly ngưu đuổi khắp nơi.
Nếu chẳng phải toàn thân ly ngưu là xích sắt vướng víu, Tiết Nhân Quý đã bị nó húc tung lên trời.
Thấy Vân Sơ tới, Lý Hoằng cười không dứt:" Đây là lễ vật sư phụ chuẩn bị cho Tiết Nhân Quý à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải đâu, là lễ vật Anh công chuẩn bị cho điện hạ đấy."
Nụ cười Lý Hoằng biến mất ngay tức thì:" Muốn hại ta sao?"
"Hẳn là không!" Vân Sơ khoanh tay nhìn con ly ngưu lên cơn:" Mới đầu ta nghĩ thế, nhưng thử rồi, kết quả không phải."
"Cho nên khả năng là tên khốn kiếp Từ Kính Nghiệp không phải hại ngươi, mà muốn chơi xỏ ta, may mà ta đã giết hết đám người Thổ Cốc Hồn đưa nó tới, nếu không lúc này Trường An đã đại loạn."
Lý Hoằng nghe Vân Sơ kể đầu đuôi cười hì hì:" Chuyện chắc không phải thế, nói không chừng người ta thấy con trâu này to lớn, hiếm có, chuyên môn đem từ nghìn dặm xa xôi tới hiến cho ta."
"Chẳng qua sư phụ ngài chướng mắt với bộ dạng của Tiết Nhân Quý, cho nên chuyên môn mang tới, định xem trò cười."
Vân Sơ dựa người vào cây đại thụ, bật cười:" Sao ngươi nhìn ra?"
Lý Hoằng chỉ tay:" Sư phụ vừa rồi nói chuyện sờ mũi tới ba lần."
(*) Vân Sơ đểu thật đấy.