Vân Sơ nghe nguyên do Lý Hoằng có thể bốc trần lời nói dối của mình mà thở dài, đây là hậu quả của việc quá thân cận đấy, có những chuyện cứ tưởng làm vô cùng kín đáo, nhưng với người thân cận lại thành sơ hở khắp nơi.
Sau khi Vân Sơ phát hiện con ly ngưu kia không nhắm vào Lý Hoằng, nhìn thì cực kỳ đáng sợ, song lại không quá mạnh, mới quyết định chơi xỏ Tiết Nhân Quý một vố.
Ai bảo tên đó gần đây luyện quân cứ suốt ngày mang y ra chửi bới.
"Điện hạ nên truyền lệnh, bảo Tiết Nhân Quý không được làm tổn thương con trâu này, đây là trâu giống thượng hạng vạn con có một đấy." Nếu đã bị phát hiện rồi Vân Sơ làm tới luôn:
Lý Hoằng vẫn còn tâm tính thiếu niên, đồng ý ngay:" Được, để cô vương xem mãnh tướng Đại Đường hàng phục trâu dữ ra sao?"
Trong sân Tiết Nhân Quý vẫn bị con trâu chạy khắp nơi, hắn là người có đạo đức, không dẫn nó tới chỗ đông người mà chạy tới hàng cây luồn lách qua lại nên không bị húc trúng.
Cuối cùng hắn cũng lấy được một thanh trường thương do thân binh ném cho, vừa định quay lại đối đầu với ly ngưu thì cái giọng the thé của Xuân Hỉ vang lên:" Điện hạ có lệnh, đây là trâu giống thượng hạng, không được làm hại."
Tiết Nhân Quý nghe vậy suýt thì chửi luôn Lý Hoằng, quay ngoắt sang nhìn Vân Sơ dang nhởn nhơ dựa vào gốc đại thụ hóng mát, bộ mặt hết sức đểu cáng.
Không cần nói cũng biết kẻ ác là rồi.
Rầm rầm rầm! Con ly ngưu lại lao ầm ầm sát qua người hắn.
Thứ súc sinh này tuy khỏe, nhưng hành động đơn điệu, quanh đi quẩn lại chỉ có cái trò cắm mặt húc vào người ta thôi, chạy mấy vòng Tiết Nhân Quý đã nắm được quy luật của nó.
Chỉ cần có vũ khí trong tay thì giết nó không khó, nhưng bây giờ, kể cả không có lệnh của thái tử, hắn cũng không muốn giết nó nữa, cũng không lợi dụng hàng cây né tránh nữa, hiên ngang đi ra đất trống, hai tay giang rộng như muốn đối đầu trực diện với con ly ngưu vừa quay đầu, lần nữa chuẩn bị xông tới.
Xung quanh quân giáo trường ồ lên, một số tên ngốc vì hành vi này hò reo cổ vũ.
Vân Sơ nhìn một cái là đoán được ý đồ của Tiết Nhân Quý, thầm hô không xong, mình vừa chọc điên một con trâu khác, biết tai họa tới rồi y huýt sáo gọi con ngựa mận chín tới.
Quả nhiên khi con ly ngưu rầm rập lao vào Tiết Nhân Quý, hắn lách người sang một bên, cực kỳ mạo hiềm tóm lấy sừng con trâu, đu người nhảy lên lưng nó.
Con ly ngưu nổi điên ra sức quẫy đạp, xoay tròn, làm đủ trò không hất được Tiết Nhân Quý xuống, thế là nó dốc sức chạy, hi vọng dựa vào tốc độ hất thứ đáng ghét ra khỏi người.
Tiết Nhân Quý ngồi cực kỳ vững vàng, hai tay toàn lực gồng lên bẻ sừng con ly ngưu, chuyển hướng nó lao về phía kẻ vô cùng chướng mắt, gầm lên:" Vân Sơ!!! Hôm nay lão tử không thả cho ngươi."
……….. ……..
Phủ Anh quốc công, Lý Tích đặt bình nước nhỏ trong tay xuống, búng khẽ vào phiến lá dày của cây sơn trà, những giọt nước đọng trên đó nảy lên rồi rơi xuống. Ông ta cẩn thận cầm miếng khăn bông, lau kỹ từng chiếc lá.
Quản gia già đi nhanh vào bẩm báo:" Vân Sơ và Tiết Nhân Quý đánh nhau rồi ạ."
Lý Tích bình thản hỏi:" Trâu chết chưa?"
"Chưa ạ."
"Kính Nghiệp đúng là không thể phó thác chuyện lớn, lấy một con trâu trút giận làm cái gì?"
Quan gia nói nhỏ:" Công tử hẳn là vẫn có chút không cam lòng."
Lý Tích thu khăn bông lại, lắc đầu:" Không dám đối diện với sự sợ hãi, không có lòng liều chết, còn làm ra bao nhiêu chuyện ở Thổ Cốc Hồn."
Quản gia hỏi:" Gia chủ đã hiểu con người của công tử, sao còn toán lực giúp đỡ?"
Lý Tích buông tiếng thở dài:" Vì những đứa con lại trong nhà còn tệ hại hơn nó."
Trong nhà không có nhân tài đối với công thần mà nói chưa chắc là chuyện xấu, vì như thế công thần mới có kết cục tốt.
Đáng sợ nhất gia gia là công thần, phụ thân là công thần, nhi tử là tiểu công thần, tôn tử nhìn một cái cũng biết là long phượng trong loài người.
Ví như Trường Tôn gia ấy.
Theo như tin tức Lý Tích thăm dò được, đám nhi tử anh kiệt của Trường Tôn Vô Kỵ, trừ Trường Tôn Xung chết cực kỳ quảy dị, còn một tia hi vọng, số còn lại cơ bản đều chết tới không thể chết hơn được nữa.
Lý Tích biết, chỉ cần mình chết, phủ Anh quốc công sẽ đi xuống rất nhanh, kết quả này không xứng với anh danh cả đời của ông ta.
Nhưng còn cách nào khác, bao năm qua ông ta nam chinh bắc chiến, ít dạy bảo con cháu, khiến hai đích tử tài hoa tầm thường. Trưởng tử Lý Chấn sức khỏe yếu, làm thiếu khanh tông chính tự còn là nhờ bệ hạ ban ân điển, đáng tiếc cả chức vị đó cũng không đảm nhiệm được, đành điều đi Từ Châu làm thứ sử, cách đây không lâu thư về, e chẳng sống được trên đời nữa.
Thứ tử thì không cần nói, đó là một tên hoàn khố tiêu chuẩn, bao năm rèn luyện ở thanh lâu đổ trường ra một thân bệnh tật.
Bằng cái sức khỏe đó, đứng nói chấn hưng gia tộc gì đó, cả con cái cũng chẳng để lại được.
Khó khăn lắm mới được một tôn tử nhìn có vẻ không tệ, nhưng khi Lý Tích dốc sức bồi dưỡng liền phát hiện ra, đặc điểm lớn nhất của đứa cháu này là khiến cả nhà bị chặt đầu.
Khi đó Lý Tích còn tham vọng lớn, đó là đông chinh Liêu Đông, muốn công bắt vua diệt quốc, đẻ vượt qua Lý Tĩnh.
Bởi thế cần phải trừ bỏ hậu họa, mới có chuyện nhân lúc đi săn phóng hỏa giết Từ Kính Nghiệp. Không ngờ hắn sống sót trở về ...
Mà chuyện giết đích tôn này, ông ta chỉ có thể làm một lần, nếu bảo làm lần nữa, vượt quá năng lực chịu đựng của ông ta.
Xưa nay con ngoan đều là con người ta ...
Nhất là sau khi nhìn thấy Vân Sơ, ông ta như nhìn thấy mình thời trẻ .... Làm gì cũng tính toàn cẩn thận không nóng vội, nhưng khi cần quyết đoán thì dứt khoát quyết liệt, khi cần ẩn mình thì lặng lẽ không một tiếng động.
Đánh giá của Lý Tích với Vân Sơ cao hơn cả với Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm, là người có thể kế thừa y bát của ông ta, trở thành nhân vật như cột chống trời của Đại Đường, lại có thể che chở phủ Anh quốc công phồn vinh thêm hai đời nữa.
Chẳng ngờ, mới đầu tiếp xúc, vì phương thức thăm dò của ông ta không đúng, khiến thằng nhãi kiêu ngạo đó phản kháng.
Lý Tích là người kiêu ngạo thế nào chứ?
Ông ta cho rằng Vân Sơ được mình chọn là may mắn của y, vậy mà y còn không biết tốt xấu, ông ta tất nhiên không tốn công nữa.
Quan hệ hai bên từ đó càng ngày càng tệ.
Nhưng cả khi Lý Tích đã đánh giá Vân Sơ rất cao rồi, mà không ngờ y có thể đạt được thành tựu ngày nay, tới mức ảnh hưởng tồi tệ tới đứa cháu mà ông ta dốc lòng bồi dưỡng.
Hai năm qua Lý Tích cảm thấy sức khỏe mình đã kém hẳn trước kia, dù biểu hiện Từ Kính Nghiệp không như mong đợi, rốt cuộc vẫn là thân tôn tử, điểm đó không thể thay đổi.
Ông ta là a tổ, phải giúp đứa cháu đó làm gì đó ... Từ Kính Nghiệp sợ Vân Sơ như sợ hổ, ông ta phải giúp hắn trừ tâm ma đó, nếu không cả đời chẳng làm được gì ra hồn, rồi khi ông ta mất đi, Vân Sơ còn nương tay với hắn nữa không?
Lý Tích dù đã già, nếu muốn đối phó với một người, vẫn là chuyện rất đáng sợ.
Ông ta dùng một con trâu nghiệm chứng các loại phản ứng của Vân Sơ, định ra cơ sở đối phó với y.