Đại quân không hành động thì thôi, đã hành động thì ắt phải lôi đình vạn quân.
Nên đao pháp của Tiết Nhân Quý có tên là Lôi Đình Vạn Quân.
Lúc này hắn ngồi trên lưng trâu điên, từ trên cao điên cuồng chém vào Vân Sơ trên lưng ngựa.
Mỗi đao tựa hồ có sức mạnh của vạn quân, mỗi đao đều nhanh như chớp, Vân Sơ tự biết luận sức lực mình thua kém Tiết Nhân Quý một chút, cho nên lợi dụng sự linh hoạt của con ngựa mận chín, né tránh nhiều hơn đỡ, nhìn có vẻ y bị áp đảo triệt để, kỳ thực ứng phó rất ung dung.
Càng đánh Vân Sơ càng nhận ra, con ly ngưu này không phải trâu hoang, nó được thuần hóa rồi, tính cách khá ôn hòa. Chẳng qua vì quá to lớn, quá xấu xí, lại có kẻ cố tình xích khắp người nó, khiến Vân Sơ hiểu lầm đây là thứ hung thú.
Vừa đánh nhau còn rảnh rang nghĩ chuyện thế này, đủ thấy Vân Sơ dư sức ứng phó.
Tiết Nhân Quý chém liên tiếp hai mươi mấy đao, không có chút chiến quả nào, hiểu ra nguyên nhân, chính là vì con trâu, con thú này to xác nhưng điều khiển sao linh hoạt bằng chiến mã? Hắn thay đổi cách đánh, dụng sức dẫm đầu ly ngưu, nó rất nghe lời, dưới sự điều khiển của Tiết Nhân Quý, lấy thân hình to lớn của mình, chèn ép con ngựa mận chín tới giữa quân giáo trường.
Sở trường của Tiết Nhân Quý là công phu trên ngựa, cần nơi rộng rãi mới có thể thi triển, còn Vân Sơ thì biến hoa đa đoan, càng nơi nhiều chướng ngại thì y càng có ưu thế.
Thừa lúc Tiết Nhân Quý thu vũ khí điều khiển trâu, Vân Sơ cũng nhảy lên lưng trâu, hai chân phát lực hoành đao lẫn người xông thẳng vào Tiết Nhân Quý.
Tiết Nhân Quý xoay người đỡ đao, keng một tiếng, hai đao chạm nhau, lúc này không còn chiêu số gì nữa, hai người đọ sức, đao chạm đao thi thoảng tóe ra đốm lửa.
Con trâu ở dưới xui xẻo, nó rống lên, bắt đầu lồng lộn, muốn hất hai người trên lưng xuống, nhưng hai người đó như mọc rễ trên lưng nó vậy, hất thế nào cũng không được.
"Ngươi là thứ hèn hạ vô sỉ." Hai mắt Tiết Nhân Quý cách mắt Vân Sơ có một gang tay, lúc này mắt hắn cũng đỏ ngầu như mắt con ly ngưu phía dưới:
"Ta hèn hạ vô sỉ thế nào, ngươi nói rõ xem."
"Ngươi nhân lúc lão tử dẫn thái tử kiểm duyệt đại doanh, đem con trâu điên này tới, định đả kích uy vọng trong quân của ta, không phải hèn hạ là gì?"
"Ngươi nói linh tinh, con trâu này là của Anh công đem tặng thái tử, chẳng liên quan gì tới ta hết, có giỏi tìm ông ta mắng hèn hà vô sỉ xem, nếu không ngươi mới hèn." Vân Sơ cắn trả:
Tiết Nhân Quý hét lớn phát lực, đẩy Vân Sơ ra, Vân Sơ nhảy lên sống đao của Tiết Nhân Quý đạp ngược về, vừa ngăn hắn truy kích, vừa an toàn đáp xuống mông con trâu.
Ly ngưu vẫn vừa kêu vừa chạy quanh quân giáo trường, theo sau còn có một con ngựa mận chín, thi thoảng lợi dựng vó đạp nó, con ngựa này là thứ khốn kiếp, biết con ly ngưu là thứ có thể bắt nạt, liền hùng hổ ngay.
Trận chiến vừa rồi làm đại quân trên giáo trường và đội ngũ người bất lương do Vân Sơ kéo tới hò reo vang dội.
Chẳng ai nghĩ gì nhiều, cho rằng đây là một cuộc so đấu bình thường, ngay cả Lý Hoằng cũng thấy sư phụ mình vô cớ sinh sự.Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !
Hai người đứng trên lưng trâu, vẫn gườm gườm nhìn nhau.
Tiết Nhân Quý nói:" Anh công có ơn với ta, ta không muốn luận đúng sai, nếu ông ấy muốn chúng ta đánh một trận thì đánh đi. Dù sao lão tử cũng nhìn ngươi chướng mắt lâu rồi."
"Hả? Lão tử làm huyện lệnh, ngươi làm tướng quân, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi chướng mắt với ta là cớ gì?"
"Trong quân của lão tử, chẳng ai suy nghĩ tác chiến ra sao, báo quốc thế nào, chỉ bàn tính bao giờ 'nghỉ việc', còn tới Trường An kiếm chức quản sự màu mỡ. Riêng tội làm rối loạn lòng quân này lão tử không tha ngươi."
Lời vừa dứt hoành đao đâm thẳng ngực Vân Sơ.
Khoảng cách ba mét với Tiết Nhân Quý chân dài tay dài mà nói, gần như chỉ trong chớp mắt, vừa thấy người hắn cử động một cái là lưỡi đao đã tới ngực Vân Sơ rồi. Vân Sơ đợi sẵn chiêu này, khéo léo mượn lực đánh chệch đao sang bên, nắm đấm bên trái nhắm thằng mũi Tiết Nhân Quý mà đấm.
Tiết Nhân Quý lắc đầu tránh được, nhân đà lao tới nâng gối thúc vào bụng Vân Sơ.
Vân Sơ đã thu hồi hoành đao, giấu ở dưới nách, ôm lấy đầu gối Tiết Nhân Quý, dù chịu đòn cũng muốn dùng lưỡi đao đâm cổ hắn.
Trong quân không thiếu cao thủ, nếu nói vừa nãy hai người chỉ tỷ võ bình thường, còn lúc này đã đấu sinh tử rồi.
Phó tướng Trình Vụ Đĩnh thấy hai người họ từng chiêu đoạt mạng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chắp tay với Lý Hoằng trên cây:" Thái tử điện hạ, hai hổ tương tranh ắt có một con bị thương, xin thái tử lệnh cho họ dừng lại."
Lý Hoằng nắm chặt cành cây, vẻ mặt hết sức căng thẳng:" Bây giờ mà quát dừng, ai dừng trước sẽ gặp nạn, đành đợi họ đánh một chập nữa hẵng hay."
Trình Vụ Đĩnh quay đầu tiếp tục xem cuộc chiến, địa điểm chật hẹp trên lưng trâu đã thành chiến trường của hai người, khoảng cách hẹp, nên mỗi chiêu đều cực hiểm, lúc này đúng là không ai phân tâm được.
Đúng lúc này Vân Sơ hay tay nằm hoành đao vặn người chém như lốc xoáy, rõ ràng chiêu này bỏ hết thủ chuyên công, một đòn luận sinh tử, Lý Hoằng thiếu chút nữa thì hét lên.
Ngược lại Tiết Nhân Quý lại tập trung toàn bộ tinh thân phòng thủ, người không nhúc nhích, đợi đao phong của Vân Sơ tới cực điểm mới toàn lực chém tới.
Cục!
Đao chạm đao không phát ra tiếng kim loại và chạm mà âm thanh tựa hồ như gỗ mục bị gãy, hoành đao của Vân Sơ gãy đôi, mà hoành đao trong tay của Tiết Nhân Quý cũng tiêu hao hết sinh mạng, một đoạn bay lên không trung.
Con ly ngưu phía dưới không chịu nổi hai luồng sức mạnh quá lớn ấy, bốn chân khuỵu xuống.
Vân Sơ tay cầm thanh đao cụt ngủn, mắt nhìn phần đao gãy cắm xuống đất, đây là đao luyện bằng thép Damacus, vậy mà cũng gãy được? Sức tên đó phải biến thái thế nào?
Đang bần thần thì có cái mặt dài ngoằng sàn tới đẩy đẩy vai y, đôi mắt to tựa hồ chứa đầy lo lắng.
Tiết Nhân Quý ném đao đi:" Ngươi có con ngựa tốt đấy."
Vân Sơ phát hiện ra vết móng ngựa trên chân Tiết Nhân Quý, gãi tai con ngựa mận chín:" Nó là con ngựa già theo ta mười mấy năm rồi ... Xem ra hôm nay không đánh tiếp được nữa."
Tiết Nhân Quý nghiêm mặt nói: "Ta không cần biết ngươi làm gì ngoài kia, nhưng trong quân doanh này, ta mới là người quyết định."
Vân Sơ nhún vai:" Ta chưa bao giờ can thiệp vào quân vụ của ngươi, một lần cũng chưa."
Tiết Nhân Quý siết chặt nắm đấm:" Ngươi can thiệp vào quân ngũ lớn hơn ngươi nghĩ đấy."
Vân Sơ nhổ nước bọt:" Con bà nó, ngươi không kiểm soát được quân mình là do năng lực ngươi không đủ, uy vọng của ngươi kém, định đổ vấy cho lão tử đấy à? Hôm nay thích bêu mặt trước ba quân thì vào đây."
(*) Bò Tây Tạng trưởng thành có thể dài tới 3,3 mét, con này được miêu tả to lớn khác thường thì tân dài 4 mét cũng có thể.