Khó khăn lắm hai người đó mới dừng lại mà không gây ra hậu quả gì, giờ thấy mâu thuẫn lại sắp bùng lên, Lý Hoằng vội vàng ra lệnh dừng lại, không cho đánh nhau nữa.
Duyệt binh chưa kết thúc nên lại tiếp tục, đối với phủ binh bình thường mà nói, cả đời khó được gặp thái tử một lần. Thế nhưng khi Vân Sơ theo sau thái tử và Tiết Nhân Quý, y phát hiện đám phủ binh nhìn y với ánh mắt tha thiết hơn hai người phía trước nhiều. Khi y đi ngang qua, không ít phủ binh cố gắng ưỡn ngực thật cao làm ra tư thế oai hùng.
Tiết Nhân Quý đi trước quay đầu lại, mắt tóe lửa nhìn Vân Sơ, Vân Sơ quay đầu sang bên vờ như không thấy gì cả.
Người ta duyệt binh, Vân Sơ đương nhiên không nói gì cả, chỉ cùng tướng lĩnh thập lục vệ cùng hành lễ với các phủ binh, coi như kết thúc.
Lãnh đạo thời xưa đi thi sát quân doanh cùng lãnh đạo thời nay chẳng khác biệt nhiều.
Chẳng qua là xem trang phục có đầy đủ không, nơi ở thế nào, cơm nước có tốt không, cùng theo lệ hỏi tân binh mới nhập doanh có quen không, có nhớ nhà không?
Đương nhiên dù phủ binh bị Tiết Nhân Quý thao luyện cực thảm, còn có rất nhiều người đã chết, nhưng mọi người trả lời đều hài lòng, hài lòng với Tiết đại tướng quân, hài lòng với tướng quân, hài lòng với đô úy, hài lòng với giáo úy, hài lòng với đội chính, hài lòng với đoàn trưởng, hài lòng với lữ soái, hài lòng với đội chính ...
Vân Sơ nghe rất kỹ, nhìn rất kỹ, nếu nói những hài lòng trước đều là giả dối thì hài lòng với cơm nước trong quân doanh là hài lòng phát ra từ nội tâm.
Để đám phủ binh hài lòng hơn, Vân Sơ xin con ly ngưu hoang từ thái tử, sai hỏa phu giết nó làm bữa tối, coi như thái tử ban thưởng.
Con trâu có lớn tới mấy cũng không thể đủ cho mấy vạn người ăn, hết cách, đành học Hoắc Khứ Bệnh đổ rượu xuống suối, giết trâu nấu canh, may ra thì mỗi người được một bát.
Buổi trưa tất nhiên ăn cơm trong quân doanh ở hoàng thành, cơm nước đúng là không tệ, Vân Sơ được một bát thịt lợn, hai bát cơm kê.
Chỉ có trên bàn thái tử là có thêm một con gà, còn lại đều giống nhau.
Lý Hoằng bê bàn ăn của mình ra, tới thẳng nhà bếp trong quân doanh.
Lúc này phủ binh cũng đang ăn uống, xung quanh toàn là những cái nồi cỡ lớn, mở nồi nào ra cũng toàn thấy rau, tuy nhiều loại rau khác nhau, nhưng rau thì vấn là rau.
"Cơm nước trong quân doanh Trường An trước nay không tệ, ít nhất nơi này không thiếu muối, được ăn rau xanh, không phải ăn dưa muối, hơn nữa ngày ba bữa, ai cũng ăn sắp thành heo rồi." Tướng quân phụ trách bếp núc báo cáo:
Vân Sơ nhìn tướng quân có thể nói thức ăn cho lợn thành mỹ vị, thấy tên này đúng là nhân tài.
Tất nhiên trong cơm nước của phủ binh thì không có chút vị thịt nào, Vân Sơ múc một thìa canh uống thử, chỉ có vị muối với rau, không hề có vị khác.
Vì huyện Vạn Niên và Trường An phải đảm bảo cung cấp lương thực cho quân doanh hoàng thành, nên mỗi ngày bọn họ mua bao nhiêu, Vân Sơ biết.
Đó là 20 lợn, 50 con dê, cá tươi 100 cân, đậu hũ 2000 cân, các loại gia vị, dù gia vị đắt như hạt tiêu cũng có 50 cân.
Vậy mà cơm nước binh sĩ không có chút vị thịt nào, chứng tỏ các vị tướng quân ăn hơi khỏe rồi.
Lý Hoằng đem con gà của mình xé nhỏ ra, ném vào nồi lớn của phủ binh, nguấy đều lên, sau đó đó múc cho mình một bát chả biết gọi là gì.
Vân Sơ tất nhiên cũng học theo, đem bát thịt của mình đổ vào nồi lớn quấy đầu, thân thiết trò chuyện với phủ binh, hỏi người ta nhà ở đâu, cưới bà nương chưa, có con chưa?
Lúc này nói chuyện tướng quân nhà người ta tham ô, bớt xen khẩu lương của phủ binh là không thích hợp.
Ít nhất là binh tốt vẫn đủ no.
Lý Hoằng thích bê bát lớn đi khắp nơi xem phủ binh ăn cơm, thấy phủ binh nao ăn xong, liền chia thức ăn trong cái bát mình chưa ăn vài miếng cho phủ binh, khiến đám phủ binh trẻ khóc nức nở. Vân Sơ thì thừa biết tên này rất kén ăn, bảo hắn ăn cơm nước ở đây, chẳng thà giết hắn.
Nhưng cũng phải thừa nhận giáo dục hoàng gia có điểm đặc sắc, mua chuộc lòng người gần như thành hành động bản năng.
"Nhà tiểu nhân ở Duyên Châu, ở đó tiểu nhân được tính là nhà thượng đẳng rồi, nhưng tới khi đến Trường An mới được ăn cơm quanh năm, còn ăn tới no, rau cũng không thiếu."
"Hả? Duyên Châu cũng thuộc Quan Trung, nếu là nhà thượng đẳng sao cơm cũng không có?" Lý Hoằng lớn lên ở phường Tấn Xương, từ khi biết nhớ chuyện thì chưa từng thấy người bị đói trong phường:
Phường dân phường Tấn Xương cũng là bách tính tầng chót duy nhất mà hắn tiếp xúc.
Phủ binh kia có tuổi rồi, vội giải thích:" Một ngày hai bữa, bận thì ăn cơm, nhàn thì húp cháo, cháo cũng có cháo loãng với cháo đặc. Khi không cần làm việc mọi người đều nằm, như thế đói chậm hơn."
Lý Hoằng khó tin:" Nhà thượng đẳng như thế, vậy hạ đẳng thì sống sao? Rảnh rỗi sao không đi làm công kiếm tiền?"
Phủ binh già thở dài:" Quanh năm suốt tháng kiếm cái bỏ bụng, đã vắt hết sức lực toàn thân rồi, sức đâu đi làm công kiếm tiền? Với lại nơi như Duyên Châu, chẳng có đường kiếm tiền."
Vân Sơ biết phủ binh già còn giấu diếm, ở Duyên Châu đất đai rộng hớn nhưng không có nước, trồng ít lương thực trông hết cả vào ông trời kiếm cơm, ở đó con người ta vẻn vẹn chỉ là sống, không biết tới niềm vui của làm người.
Bách tính Đại Đường thường không rời quê, có người cả đời không rời khỏi thôn mình sống.
Người rời nhà chỉ có phủ binh, hoặc thương cổ làm ăn rất lớn thôi.
Lý Hoằng không hỏi nữa, cố gắng ăn vài miếng cơm phủ binh, dù rất muốn nôn ra, vẫn cố nuốt xuống, hắn cứ nghĩ mình hiểu cuộc sống bách tính rồi, không ngờ hiểu biết của hắn còn xa mới tiếp cận sự thực.
Trái lại Tiết Nhân Quý rõ ràng bất mãn với chuyện ăn uống của phủ binh, không phải hắn thấy cơm nước quá tệ, mà là quá tốt.
Rất nhiều phủ binh tới Trường An mới là lần đầu tiên được ăn no, đám người này suốt cả ngày chỉ quan tâm khi nào ăn, ăn cái gì? Mong đợi nhất là tới Lễ Tết, vì khi đó có thịt.
Tiết Nhân Quý cho rằng, hắn phải dẫn một đàn sói đói đi chiến đấu chứ không phải đàn lợn.
Lợi ích của phủ binh nhất định phải lấy từ chiến trường, tới từ đầu kẻ địch, chứ không phải là cần cù lao động mà có.
Thế nên hắn chướng mắt với chế độ phủ Binh Trường An do Vân Sơ, Ôn Nhu đặt ra.
Lý Hoằng trước đó thấy Tiết Nhân Quý nói rất có lý, nhưng sau khi ăn thử cơm nước của phủ binh, hắn thấy còn ăn uống tệ hơn nữa thì quá vô nhân đạo.
Còn Vân Sơ có cái nhìn trái ngược với Tiết Nhân Quý, nếu để y thống lĩnh một đội quân được ăn no, biết ít chữ nghĩa, đồng thời trang bị theo ý của y sẽ giết đám sói đói của Tiết Nhân Quý dễ như bỡn.
Tiết Nhân Quý hoàn toàn không tán đồng, lớn tiếng muốn lấy một đội quân ra thử.
Vân Sơ chỉ khịt mũi coi thường, chẳng thèm đáp lại.