Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1075 - Q5 - Chương 092: Hùng Uy Hổ Già.

Q5 - Chương 092: Hùng uy hổ già. Q5 - Chương 092: Hùng uy hổ già.

Lý Hoằng trở về Đông cung, đem chuyện xảy ra hôm nay trong quân doanh kể cho Hứa Kính Tông, cả chuyện Tiết Nhân Quý và Vân Sơ tranh cãi về quân đội giàu nghèo.

Hứa Kính Tông chẳng để ý tới tranh cãi giữa Vân Sơ và Tiết Nhân Quý, truy hỏi chi tiết chuyện liên quan tới con ly ngưu, nghe Lý Hoằng kể lại xong thì khẽ than:" Ngày tàn hết lối, đi trái đại thế, Lý Tích chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa."

Lý Hoằng cười:" Khi cô vương tới thăm, tuy Anh công làm ra vẻ già nua yếu ớt, đứng dậy mấy lần không xong, nhưng rõ ràng chỉ là giả vờ thế thôi, giọng nói vẫn khỏe khoắn, tinh thần vẫn tốt, ngày tháng hẳn còn dài."

Hứa Kính Tông xua tay:" Điện hạ có điều chưa biết, Lý Tích còn có sở trường nữa là y đạo, ông ta biên soạn Đường bản thảo và Mạch Kinh, ông ta là danh y ẩn mình sâu nhất Đại Đường. Bởi thế sức khỏe bản thân thế nào, ông ta nắm rõ."

"Lão thất phu đó xưa nay luôn hành sự cẩn thận kín đáo, hiện giờ làm ra chuyện nằm ngoài dự liệu mọi người này, vậy nguyên do chỉ có thể là ông ta sắp chết rồi."

"Với tính ông ta, khi mưu đồ việc gì sẽ không thể thấy kết quả ngay được, mà sắp đặt từng bước từng bước một. Nếu là mưu đồ lớn, ông ta sẽ tính trước năm năm, nếu mưu đồ nhỏ thì ba năm."

"Vì thế thần đoan, tuổi thọ của lão thất phu đó dứt khoát không quá năm năm."

"Lão thần tò mò, lão thất phu này rốt cuộc muốn làm gì?"

Lý Hoằng không để ý lắm:" Anh công tuổi già sức yếu, Từ Kính Nghiệp tài hèn chí lớn, mưu tính được chuyện gì chứ? Ngươi giúp cô vương giải quyết chuyện tranh đấu giữa Vân Sơ và Tiết Nhân Quý đi, ngươi không thấy hôm nay họ chiến đấu, chỉ sơ xảy chút là có người nằm xuống rồi."

"Hai người này trời sinh không ưa nhau, nhìn cái gì cũng trái ngược, ở cùng một chỗ như vậy, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện không vãn hồi được."

Hứa Kính Tông ngạc nhiên nhìn Lý Hoằng:" Điều gì khiến điện hạ có ấn tượng sai lầm về Lý Tích như thế?"

"Do ông ta mấy năm qua đóng cửa không ra ngoài, hay là vì thấy ông ta đầu tóc bạc trắng, nên điện hạ nghĩ người này đã vô dụng?"

Nếu Lý Hoằng trở về tìm Hứa Kính Tông thì Vân Sơ cũng đi tìm Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt.

Ba người bọn họ lại lần nữa tụ tập ở căn nhà bí mật do Địch Nhân Kiệt bố trí.

Ôn Nhu dùng khăn tay lau mồ hôi, đảm bảo:" Yên tâm, Trường An thập lục vệ không có vấn đề gì đâu, ta vẫn giám sát, phía Lạc Dương cũng có tin tức đáng tin truyền tới. Chỉ có trú quân địa phương thì không phải chúng ta có thể vươn tay tới được."

"Đại Đường thập đạo, Lý Tích từng làm tổng quản hành quân lục đạo, võ tướng cấp úy khắp thiên hạ, một phần ba từng dưới quyền ông ấy. Nếu nói trừ Trường An và Lạc dương ra, thì quân đội các nơi đều là nhân thủ của Lý Tích cũng không phải la sai."

Địch Nhân Kiệt cảm thán:" Hổ chết hùng uy vẫn còn, huống hồ con hổ này mới già thôi, còn chưa chết."

Vân Sơ gãi đầu:" Phiền, vậy là trừ hai nơi Trường An, Lạc Dương, quân đội các nơi khác đều là kẻ địch tiềm táng của chúng ta rồi, thế thì chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ."

Ôn Nhu trầm ngâm:" Có điều không phải không có cách ứng phó, ví dụ như đem uy của ông ta trong quân chuyển cho bệ hạ chẳng hạn"

"Có điều làm như thế hậu quả cũng nghiêm trọng, bệ hạ sẽ tới mức không gì cản nổi, dù kết cục Lý Tích ra sao, chúng ta cũng nhất định sẽ thành đồ tuẫn táng."

Địch Nhân Kiệt phủ quyết ngay, trừng mắt với Ôn Nhu:" Không chơi, chúng ta đang ở độ tuổi như hoa, ai dại gì dùng biện pháp chẳng khác nào đồng quy vu tận này."

Già cũng có ưu thế của người già, Lý Tích năm nay đã trên bảy mươi rồi, cơ bản đã bước vào hàng ngũ điềm lành của Đại Đường. Nếu đối phó với ông ta, để lộ ra chút phong thanh nào bên ngoài, bất kể nguyên cớ ra sao, ba bọn họ sẽ bị thiên hạ dùng nước bọt nhấn chìm.

Huống hồ người ta còn là lão công huân của Đại Đường, công thần Lăng Yên Các.

Vân Sơ cười nói:" Chúng ta không đánh được già, chẳng lẽ không đánh được trẻ? Không cần biết lão già đang giở trò gì, chỉ cần chúng ta bị tổn thất là tìm về ở chỗ Từ Kính Nghiệp."

"Hay!" Địch Nhân Kiệt vỗ tay:" Chúng ta nên tài trợ cho Trương Giản Chi, gần đây hắn bị Từ Kính Nghiệp áp chế ở một dải lũng sông Hoàng Thủy, sống rất gian nan."

Ôn Nhu không hề ưa Trương Giản Chi:" Kẻ này dã tâm lớn, nuôi hổ gây họa."

"Cứ ứng phó chuyện trước mắt đã, huống hồ chúng ta đâu phải tài trợ miễn phí, hắn đang cần lương thực chiêu mộ người, chẳng phải Lâu Sư Đức đang truân điền cực lớn ở Cam Châu à? Lấy lương thực nơi đó đối với trâu ngựa dê của hắn, không lo hắn quá lớn mạnh."

"Không phải ngươi nói hắn đang bị Từ Kính Nghiệp dồn ép, sống rất gian nan sao? Lấy đâu ra trâu ngựa dê đổi với ngươi?"

Địch Nhân Kiệt vỗ vỗ cái bụng bự, nhàn nhã nói:" Làm sao ta biết, tóm lại hắn muốn lương thực thì phải lấy mấy thứ đó ra đổi."

"Thế thì hắn chỉ còn cách đi cướp." Ôn Nhu mân mê chén trà:" Nhiều năm qua thành Trường An đã thu hút hết người có thể xem là giàu có tới đây mua nhà sinh sống rồi, trâu ngựa dê của bọn họ đã đổi thành nhà cửa ở Trường An, ở nơi đó làm gì còn bao nhiêu mà cướp!"

"Ngươi còn đi lo hộ hắn à? Cứ đợi tới lúc đó rồi sẽ biết, sói thế nào cũng tìm được dê thôi."

Ba người thảo luận một hồi, coi như đã có quyết định.

Lý Tích đối với ba người bọn họ mà nói là đối thủ không thể đối phó, song Từ Kính Nghiệp là điểm yếu lớn nhất của ông ta.

Lý Tích sở dĩ đột nhiên ra tay với Vân Sơ, còn có thể vì lý do gì được chứ? Chẳng phải vì Từ Kính Nghiệp sao?

Từ Kính Nghiệp bị Vân Sơ đánh cho sợ vỡ mật không dám vươn tay tới Hà Tây, đồng thời hắn càng khiếp sợ Luận Khâm Lăng không dám tiến về Nhật Nguyệt Sơn, chỉ loanh quanh ở một dải Đảo Thảng Hà.

Từ Thanh Hải có thể tới thẳng Tây Vực, nhưng hắn cũng không dám nhòm ngó nơi này mà lựa chọn vượt qua hoang nguyên tiến xuống phía nam, đồ mưu vùng ven Tây Thục.

Nơi đó có sông chảy hẻm sâu, cao nguyên đồng có, có đầm lầy bao la, còn có rừng rậm vắng vẻ.

Đó là vùng hoang vu không bóng người, nhiều lắm chỉ có ít người Khương và người Thổ Phồ lẻ tẻ. Người tới đó chỉ có thể với hai mục đích, chuẩn bị làm cao nhân ẩn sĩ, không thì chiếm núi xưng vương.

Nếu Từ Kính Nghiệp dẫn người tới đó, thực sự khó mà làm gì được hắn, một nơi sơn cùng thủy tận như vậy, phái đại quân truy sát không có chút khả năng thu hồi tiền vốn nào, không ai làm chuyện ngu xuẩn đó.

(*) Mình tìm kiếm về Đường bản thảo thì mới biết sách này còn gọi là Anh công bản thảo, được coi là tác phẩm chuyên ngành dược học đầu tiên trên thế giới do cơ cấu quốc gia công bố. Sách do Lý Tích đứng đầu nhóm học giả biên soạn.

Bình Luận (0)
Comment