Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1076 - Q5 - Chương 093: Ngày Tháng Bình Yên Phiền Não. (1)

Q5 - Chương 093: Ngày tháng bình yên phiền não. (1) Q5 - Chương 093: Ngày tháng bình yên phiền não. (1)

Trương Giản Chi có tín sứ thường trú ở Trường An, trước giờ luôn cầu xin đám Vân Sơ viện trợ, bây giờ mới có được tin tức chuẩn xác, không đợi được tới ngày mai, ngay chiều hôm đó đã xuất phát.

Vân Sơ cân nhắc rất lâu rồi chuẩn bị lễ vật, đưa bái thiếp tới phủ Anh quốc công, hi vọng có thể trò chuyện với Lý Tích một lần.

Kết quả là sáng đưa bái thiếp, trưa bị người ta trả lại, nói rằng Anh công không được khỏe.

Thái độ lần này của Lý Tích đã rõ ràng, ông ta công khai tặng ly ngưu cho thái tử là đã không định che giấu ý đồ của mình, hết thảy bày ra đó, cho ngươi thấy.

Dù vậy Vân Sơ vẫn có chút nghi hoặc chưa được cởi bỏ, Lý Tích là lão tướng cả đời chinh chiến vì Đại Đường, lịch sử định sẵn sẽ ghi lại sự nghiệp huy hoàng của ông ta. Ông ta thực sự sẽ thực sự vì đứa tôn tử không ra gì như Từ Kính Nghiệp mà làm hỏng anh danh đã phấn đấu cả đời sao?

Mang nghi vấn này, Vân Sơ đem hết cả lễ vật, bái thiếp vốn đưa Lý Tích, mang tới nhà Lương Kiến Phương.

Lần này hết sức thuận lợi, Lương gia thiếu điều kéo cả nhà ra đón y mà thôi.

Vì thống phong mà cưa một chân, đã thế vẫn cứ uống rượu, cho nên Lương Kiến Phương già đi rất nhanh, miễn cưỡng ngồi dậy gặp Vân Sơ, bình thường đa phần thời gian là ông ta nằm trên giường thở.

Nhìn bộ dạng đó của ông ta, Vân Sơ không nói chuyện của Lý Tích nữa, cùng ông già quật cường đó ôn lại chút chuyện xưa cũ vui vẻ, rồi lại thảo luận tương lai của Lương Anh.

Đây là đề tài mà Lương Kiến Phương thích nghe nhất, cũng thích nói nhất, dù cả hít thở cũng khó khăn, ông ta vẫn kể cho Vân Sơ nghe chuyện Lương Anh suất lĩnh bộ tốt tiễu phỉ đại thắng ở Thái Hành Sơn.

Giây phút đó đôi mắt mờ đục của ông ta sáng hẳn lên, cứ như khôi phục lại thanh xuân, có thể mang ba nghìn thiết giáp hoành hành thiên hạ vậy .... Chỉ là khi đang nói hưng phấn thì bị cục đờm kẹt ở cổ, thị nữ hầu hạ hai bên hết vỗ lại hút mới cứu được mạng.

Vân Sơ không quấy nhiễu thêm nữa, định cáo từ rời đi thì Lương Kiến Phương nói:" Ta đã thành phế nhân rồi, chẳng còn giúp gì được nữa, ngươi cứ coi ta là người chết đi."

Vân Sơ vỗ mu bàn tay ông ta:" Ai dám coi ngài là người chết chứ, năm xưa mỗ chẳng phải bị ngài vung chùy đuổi cho lên trời không nổi, xuống đất không xong. Ai dám xem thường ngài, cứ đập cho hắn tám trăm chùy rồi tính."

Lương Kiến Phương thích nghe mấy lời này, cười vui vẻ:" Không đập được nữa, không đập được nữa. Nếu ngươi có chuyện thì đi tìm Lão Tô, ông ấy vẫn muốn chỉ huy thiên quân vạn mã, tử chiến sa trường."

Vân Sơ xua tay:" Nay đã quốc thái dân an rồi, quân vụ của phủ binh từ chống cự ngoại địch xâm nhập, sau biến thành mở rộng bờ cõi, giờ thành phụ trách trị an địa phương. Ta không nghĩ ra còn nơi nào cần Tô công xuất mã."

Lương Kiến Phương nói nhỏ:" Lão già đó muốn đi Tây Vực làm đô hộ, tóm lại là ông ta không muốn chết ở Trường An, Lạc Dương hay bất kỳ nơi nào ở quan nội, ông ta chỉ muốn da ngựa bọc thây, được xe tang chở về an táng thôi."

"Ngươi nghĩ cách giúp ông ấy nhé!"

Vân Sơ lặng lẽ gật đầu, mặc dù y chẳng biết mình có cách gì để đưa Tô Định Phương tới Tây Vực làm đô hộ, vẫn gật đầu yên lòng Lương Kiến Phương.

Lương Kiến Phương tuy già tới sắp chết rồi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lắm, Lý Tích và Tô Định Phương nhìn bề ngoài thì quan hệ không hài hòa, nhưng cánh tay phải của Lý Tích trong quân chính là Tô Định Phương.

Nếu Vân Sơ có cách đưa Tô Định Phương đi Tây Vực, chắc chắn là chém đứt một cánh tay của Lý Tích.

Thế nhưng chuyện này phải tính kế lâu dài, nếu Tây Vực không có phản tặc nào đáng kể, hoàng đế nhất định không cho số lão soái ít ỏi còn lại xuất quân.

Trên đường về nhà, Vân Sơ đi ngang qua hai mươi tư con trâu đồng, con nào con nấy sáng dập dờn dưới ánh nắng, nhất là vị trí tinh hoàn trâu, đã bị phụ nhân Trường An sờ cho sáng chói mắt hơn vàng.

Chẳng biết từ khi nào có kẻ rảnh rỗi truyền tin đồn, thường xuyên sờ dái trâu thần sẽ dễ hoài thai.

Theo Vân Sơ thấy, sờ dái trâu không ăn thua đâu, cái Tháp Đại Nhạn mới là biểu chưng cho giống đực ở thành Trường An. Chỉ là nơi đó thi thoảng lại có đàn vịt trời lớn bay lên, mang theo tiếng cạc cạc không ngừng làm người ta muốn bẻ cổ chúng.

Trường An tháng tám đã bị nắng thu bao phủ, khí áp rất thấp, tầng mây cũng thấp, tạo điều kiện thuận lợi nhất xuất hiện ráng trời.

Vì thế khi mặt trời sắp xuống núi, mây biến thành một màu đỏ rực, lộng lẫy vô cùng.

Tháng tám cũng là thời điểm các nữ công nhân dệt bận rộn nhất, mắt trời xuống núi cũng là lúc bọn họ tan ca. Bởi thế trên Chu Tước đại nhai, khắp nơi là nữ công nhân mặc váy vải xanh, đầu đội mũ trắng, bọn họ túm năm tụm ba kết bạn đi vào chợ mua sắm.

Tổng thể mà nói, trên mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười, nói chuyện cũng to hơn phụ nhân bình thường.

Nhìn thấy những phụ nhân vui vẻ đó, Vân Sơ đột nhiên nhận ra, thời gian qua mình vô tình cuốn vào đủ các cuộc tranh đấu, thiếu chút nữa quên chuyện tranh đấu rồi. Chuyện của Lý Tích là cái quái gì chứ, chuyện mình làm là điều đang thể hiện trên mặt những phụ nhân này.

Bất kỳ chuyện vĩ đại nào, cuối cùng cũng trở thành vĩnh hằng giống núi xanh, giống trời cao, cho dù là có ai nhớ tới y không, trên thế giới này rốt cuộc đã khắc họa dấu ấn của y rồi.

Còn về phần người khác có nhớ tới ngươi không, điều đó không quan trọng, ngươi biết là được.

Đó là một loại bản năng tự nhiên sinh ra khi đã thỏa mãn ham muốn cơ sở cơm áo gạo tiền, cũng chính là một cách thể hiện khác của tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ mà Nho gia nói.

Vân Sơ bây giờ đã mơ hồ chạm tới được tới ngưỡng thiên môn, mà Trường An chính là hòn đá cơ sở để y vung đao phá trời.

Mỗi khi nghĩ như thế Vân Sơ lại thấy thân hình mình trở nên cao lớn hơn, dù thế, thân hình của Lý Trị vẫn ngự ở trên tầng mây.

Vân Sơ thích đi trên đường phố Trường An, cảm thụ cuộc sống yên bình, tràn ngập tiếng cười hoan lạc của phụ nhân trẻ nhỏ, mà chính y góp công sức lớn tạo ra.

Thế nhưng đối với đại đa số quan cao hiển quý của Đại Đường mà nói, xã hội ổn định yên bình tới mức làm người ta phát ghét.

Dễ hiểu thôi, bên ngoài không có ngoại địch, cho nên ánh mắt của hoàng đế lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ, thế là bọn họ không ngờ lại nhớ những hùng tài bá chủ năm nào.

Như năm xưa Hiệt Lợi khả hãn bức bách thái tông hoàng đế phải đáp ứng hòa ước Bạch Mã, triều đường mới an lành làm sao, lỗi lầm của quan viên luôn được thái tông dễ dàng tha thứ.

Rồi như thời Lý Tích đông chinh, đương kim hoàng đế suốt ba năm không xử lý một quan viên trên ngũ phầm nào.

Đó là ngày tháng thư thái nhất của quan viên, tướng sĩ tắm máu chiến đấu kiếm quân công, quan viên ở sau ca mua thăng bình, ai sống cũng vui vẻ cả.

Giờ thì xong rồi, cứ mỗi lần tảo triều là một cuộc khảo nghiệm với quan viên, đổi khi chẳng hiểu mình làm gì, buổi sáng còn trên triều lớn tiếng bàn luận quốc sự, buổi chiều đã thu thập hành trang tới biên cương cách đó tám nghìn dặm.

Bình Luận (0)
Comment