Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 107 - Q1 - Chương 107: Lang Quân Nói …

Q1 - Chương 107: Lang quân nói … Q1 - Chương 107: Lang quân nói …

Con khỉ già buồn bã ngồi trên bức tường hoa viên thấp của nội trạch Vân gia, buồn chán nhai cam thảo.

Thôi nương tử bê tới một cái khay, trong khay đựng ít bánh và nước trà, phục vụ phải nói là chu đáo.

Nàng rất kiên nhẫn gác bên Con khỉ già, không nói gì cả, nhưng kiên quyết không cho ông ta chui vào khuê phòng của Vân Na.

Vân Na ở trong phòng khóc tấm tức cầm bút lông viết chữ, quần áo đẹp đẽ lấm tấm dính đầy mực, đương nhiên trên mặt trên tay nó đều có.

Chữ nó đang viết bây giờ, Vân Sơ phải vất vả lắm mới đoán ra được nó viết cái gì.

Nhưng mỗi ngày mười chữ phải viết xong, không viết xong không được chơi cùng Con khỉ già.

Con khỉ già nhổ bã cam thảo đi, lấy nước trà trên khay Thôi nương tử súc miệng, bất mãn nói:" Huynh trưởng của Na Cáp còn do lão nạp dạy, chẳng lẽ không dạy nổi nữ hài tử?"

Thôi nương tử mỉm cười:" Lang quân nhà thiếp thân thiên tư thông tuệ, tiểu nương tử thiên phú kém một chút, đành dùng cách nước chảy đá mòn này, thong thả bồi dưỡng hứng thú viết chữ, thuận tiện mài rũa tính hấp tấp của tiểu nương tử."

"Tương lai tiểu nương tử ắt là nữ tử xuất sắc nhất Trường An, lúc này vạn vạn lần không thể buông lỏng."

Con khỉ già thở dài:" Nếu Na Cáp là người Đường, tất nhiên sẽ như ngươi nói ... Đáng tiếc."

Thôi nương tử lắc đầu:" Lang quân nhất định sẽ làm người Trường An quên đi tướng mạo khác biệt của tiểu nương tử, cũng nhất định để Vân Na tiểu nương tử gả cho nam nhi tốt trong thành Trường An."

Con khỉ già liếc Thôi nương tử:" Ngươi tin tưởng lang quân nhà ngươi quá nhỉ?"

"Lang quân mới định cư ở Trường An một tháng, môn hạ đã có hơn năm nghìn sáu trăm tay chân vì người bôn ba, người thường sao so được?"

"Không thể không nói lang quân nhà ngươi sinh ra để làm quan."

Thôi nương tử đặt khay gỗ lên tường thấp, vén mái tóc dàn dần đã có màu bạc:" Thiếp thân xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị, đã thấy nhiều thiếu niên anh kiệt, cũng thấy cái gọi là kỳ tài ngút ngàn. Nhưng những người này xách hài cho lang quân cũng không xứng."

Con khỉ già có vẻ chẳng thích nghe người khác ca ngợi Vân Sơ, chuyển đề tài:" Vân Sơ đi đâu rồi, sao mới sáng sớm đã không thấy đâu."

"Lang quân hôm qua đã thương lượng với phường chính xong, chuẩn bị cải tạo đại môn phường thị, còn muốn sửa tường phường. Nghe nói vì thuận tiện cho quản lý khép kín gì đó, đồng thời đề phòng tặc nhân tùy ý ra vào phường."

"Sao ta nghe bách tính nói y bày trò là vì thu tiền của người ta?"

Thôi nương tử cười:" Lang quân nói, chùa Đại Từ Ân là nơi đương kim bệ hạ cầu phúc cho mẫu thân, chỗ thánh khiết như thế, tất nhiên cần vạn dân ngưỡng mộ, như thế mới phù hợp."

"Nhưng quá nhiều người tới chùa Đại Từ Ân, khiến một nơi trang nghiêm thành chốn ồn ào nhiễu loạn, chuyện này không đúng. Phường Tấn Xương thu ít tiền, có thể ngăn cản đại đa số những kẻ vì mới lạ, không phải thành tâm lễ Phật, để chùa Đại Từ Ân khôi phục lại thanh tĩnh, đại đức trong chùa có thể chuyên tâm tu hành. Đây là chuyện tốt."

Con khỉ già nhổ nước bọt khinh bỉ:" Nhưng tiền đều vào túi lang quân nhà ngươi."

Thôi nương tử kinh ngạc:" Sao lại vào túi lang quân nhà thiếp thân, số tiền đó lang quân chẳng để vào mắt, lang quân đem tiền thu được ... À, lang quân nói, số tiền đó nhất định phải lấy từ dân, dùng cho dân. Phường Tấn Xương đường đi cũ nát, cần phải sửa chữa, trong phường cống nước thải ô uế không chịu nổi, phải lấp đi, dùng kênh ngầm. Sau này không cho xe phân vào phường Tấn Xương."

"Còn muốn đào mười lăm cái giếng ở nơi cao, để bách tính trong phường từ nay không phải dùng nước bẩn ở chỗ thấp."

"Lang quân còn nói, muốn đả thông giếng nước, học theo khảm nhi tỉnh Quy Tư, để nước từ nơi cao chảy ra, tạo thành cảnh quan nước biếc quân quanh phường thành Giang Nam ở Trường An."

"Ngộ Không đại sư, ngàn vạn lần đừng lấy tâm cảnh người thường đi suy đoán đại chí của lang quân."

Con khỉ già nghe Thôi nương tử nhớ từng lời của Vân Sơ như thế thì biết nữ nhân này hỏng rồi, bị thằng nhãi đó lừa cho điên đảo rồi, buông tiếng thở dài:" Lang quân nhà ngươi giỏi nhất là lấy tiền của người ta làm việc của mình, thêm vào năng lực của y rất cao, những thứ ngươi nói không bao lâu nữa hẳn sẽ thành sự thực."

"Chỉ thương thay cho phường dân nơi này, từ nay về sau chớ mong có được một ngày nhàn nhã, dùng bách tính như trâu ngựa, sau này nếu y không làm quan lớn thì lẽ trời khó tha."

Cho dù là hiền lành như Thôi nương tử, nghe Con khỉ già phỉ báng lang quân nhà mình cũng không nhịn được lườm ông ta:" Lang quân sai bách tính làm việc có tiền công, còn là giá cao."

Con khỉ già chỉ cười, không đi tranh cãi với Thôi nương tử. Đúng lúc này Vân Na y phục nhăn nhúm, đầu tóc bù xì, mặt đầy dấu vực rốt cuộc từ trong phòng chạy ra, trông giống vừa đi đánh nhau với sói chứ chẳng phải là chỉ viết mấy chữ. Nó nhảy vọt lên tường thấp, ôm lấy con khỉ già khóc thất thanh, tiếng khóc chứa đầy tủi thân ai oan.

………….. ……….. ……………..

………….. ……………….. ……..

Tôn hộ tào cầm một quan tiền hiếu kính của Vân Sơ, nhìn đại môn phường Tân Xương cao lớn nguy nga trong hình vẽ, tức thì cảm thấy tiền mình cầm nóng bỏng tay, thậm chí biến thành nước đồng đang thiêu đốt thân thể hắn.

Hắn run giọng nói:" Cổng phường này tuy không nguy nga như cung thành, cao tương đương với cổng hoàn thành, trong mắt hai người các ngươi có quy chế Đại Đường nữa không?"

Lưu Nghĩa lúc này hận không thể kiếm cái lỗ mà chui vào, mặc dù khi tới đây Vân Sơ đã nói với ông ta vì sao phải xây cổng phường tráng lệ như vậy, lúc này nghe Tôn hộ tào mắng, ông ta vẫn hổ thẹn vô cùng.

Dù sao nơi ở của một đám công tượng, thương phiến làm sao có thể sánh với văn võ bách quan, đại gia huân quý trong hoàng thành.

Vân Sơ nhếch môi:" Trong phường Tấn Xương có chùa hoàng gia thờ cúng Văn Đức hoàng hậu, nói cách khác đó là nơi ở của Văn Đức hoàng hậu. Dám hỏi Tôn hộ tào, đại môn nơi ở trước kia của Văn Đức hoàng hậu có ai chất vấn không?"

Tôn hộ tào nghe Vân Sơ nói vậy thì ngớ người, hồi lâu mới nói:" Các ngươi lấy đâu ra tiền để xây đại môn hoa lệ mà không thiết thực đó."

"Chùa Đại Từ Ân bỏ một chút, bách tính quyên góp một chút, mỗ gia còn muốn mời huyện Vạn Niên bỏ ra một chút, thế là có tiền xây cổng phường tráng lệ rồi."

Tôn hộ tào lại lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn, về phần phường chính Lưu Nghĩa lúc này chỉ muốn cắm đầu vào đũng quần, không bao giờ gặp ai nữa.

Vân Sơ thấy Tôn hộ tào bị y nói cho chấn kinh tới mức hồn lìa khỏi xác, liền biết chuyện mình làm đã đánh tan nát tam quan của hắn rồi.

Mẹ nó, nếu năm xưa khu phố mình quản lý mà có một cái chùa hùng vĩ như Đại Từ Ân, lão tử sớm đem cả khu phố thành thiên hạ đệ nhất phố rồi.

Trong lòng chửi rủa, Vân Sơ cũng hiểu chuyện này Tôn hộ tào không xử lý được, khi hắn vẫn trong trạng thái hỗn độn thì nói vào tai:" Không bằng trình chuyện này lên cho Lư huyện lệnh định đoạt, thế nào?"

Tôn hộ tào lau mồ hôi rỉ ra trên trán, hắn thấy đây hẳn là chuyện tốt, nhưng thấy chuyện quá lớn, đúng là nên bẩm báo lên quan trên.

Thế là vội vàng đuổi Vân Sơ và Lưu Nghĩa đi, bản thân ôm văn thư và bản vẽ đi gặp Lư huyện lệnh.

(*) Sơ đồ chùa Đại Từ Ân, mọi người có thể nhận ra ngay cái tháp.

Bình Luận (0)
Comment