Lưu Nghĩa theo Vân Sơ rời khỏi công giải (phòng làm việc) của Tôn hộ tào, lập tức kéo ống tay áo y, giọng như muốn khóc tới nơi:" Lang quân thực sự muốn để phường dân bỏ tiền xây tòa đại môn đó à?"
Vân Sơ lấy làm lạ nhìn ông ta:" Ta cứ cho rằng ngươi sẽ hỏi huyện Vạn Niên có chịu bỏ tiền không cơ."
Lưu Nghĩa lắc đầu quầy quậy, nói gấp:" Huyện Vạn Niên sẽ không bỏ một đồng nào đâu, phường dân vốn nghèo khó, lấy đâu ra tiền xây cổng phường chỉ được cái đẹp ấy."
Vân Sơ vừa đi vừa nói:" Ta chỉ nói là bách tính quyên góp, không nói bách tính phường Tấn Xương quyên góp."
Lưu Nghĩa thống khổ nói:" Chẳng lẽ nói chúng ta thực sự sẽ thu tiền ở cổng phường à?"
Vân Sơ gật đầu, hùng hồn nói:" Chùa Đại Từ Ân không có hòm công đức, chỉ thu tiền hương hỏa quyên góp của vương công đại thần, hào môn thế gia. Vậy những tiểu môn tiểu hộ quyên góp thì không phải là tiền à?"
"Chùa Đại Từ Ân xem thường số tiền nhỏ đó, vì người ta không rảnh mà thu, nhưng tâm ý của tiểu môn tiểu hộ cũng là tâm ý, lòng người không phân cao thấp sang hèn, tiền nhỏ tới mấy cũng là một phần hiếu thảo người ta hiến cho Văn Đức hoàng hậu."
Lưu Nghĩa liếm cánh môi khô cong, lời thì không sai, nhưng ông ta cứ thấy làm sao ấy, toàn việc ông ta chưa từng nghe nói tới:" Thực sự được sao?"
Vân Sơ giơ tay lên, Lưu Nghĩa tóc đã bạc vội vàng khom lưng, để Vân Sơ vỗ vai ông ta.
Vân Sơ đặt tay lên vai ông ta :" Ta là quan trên của ngươi, ngươi chỉ cần nghe ta là được rồi, đại môn phải xây dựng, đường đi, nhà cửa phải sửa, giếng phải đào, suối phun phải làm, cống ngầm phải có, đợi tới khai xuân ta còn muốn trồng hoa khắp phường."
"Ta còn muốn đập bỏ toàn bộ khu nhà nát không người ở phía tây chùa Đại Từ Ân, toàn bộ xây thành tinh xá, tới khi đó có thể đại tiểu nương tử của đại hộ nhân gia thích lễ Phật thuê ..."
"Con đường kiếm tiền của chúng ta quá ít, không thể chỉ dựa vào 300 quan tiền của chùa Đại Từ Ân, chẳng may phương trượng không phải Huyền Trang đại sư nữa, ai sẽ cho chúng ta tiền?"
"Được rồi, trước tiên chỉ nói với ngươi thế thôi ... Bằng vào cái đầu ngu xuẩn của ngươi, không hiểu được những chuyện ta nói đâu."
Khi Vân Sơ về tới phường, trên đường đi có người đứng lại chào, vẻ mặt lấy lòng, tất nhiên số người trốn tránh y vẫn là đa số. Dù thế nào Vân Sơ chẳng nhìn người ta một cái, về thẳng nhà. Vừa tới trung viện thì nghe thấy tiếng la hét lanh lảnh, đoán được việc gì, đi qua cổng nguyệt tới hậu viện, quả nhiên thấy Vân Na đang múa gậy vù vù, mỗi chiêu đều phát ra tiếng hét cùng đòn thế rất có lực đánh lên người Con khỉ già.
Con khỉ già hoặc tiến lên, hoặc lùi lại, hoặc cong lưng, hoặc nhảy ra, bất kể Vân Na tấn công thế nào, gậy luôn sát qua người con khỉ già.
Vân Na không đánh được Con khỉ già, Con khỉ già lại luôn kiếm được cơ hội là bóp mũi Vân Na, hoặc kéo tai nó.
Thấy Vân Na đã thở hồng hộc như trâu, mồ hôi đầm đìa, tiểu nha đầu này vẫn không chịu ngừng tay, ngược lại vung gậy càng hăng, môi mím chặt lại, đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ bướng bình quật cường.
Thôi nương tử đứng một bên xem thở dài với Vân Sơ:" Đứa bé này về sau ở đường võ đạo sẽ có thành tựu hơn xa bút mực."
Vân Sơ xem thường, ngoại trừ lo ngại tướng mạo Vân Na khiến nó bị kỳ thị, còn chuyện khác y chẳng coi vào đâu:" Tới khi đó người làm ca ca ta sẽ viết cho nó một ít thi từ ca phú thích hợp với nữ hài tử, dương danh Trường An không khó."
Thôi nương tử không hiểu Vân Sơ lấy tự tin ở đâu ra nói câu đó, mặc dù lang quân nhà mình bình thường nói chuyện thi thoảng cũng phát ra một hai câu thơ đặc sắc. Nhưng những thứ đó không liên quan gì tới thi từ ca phú.
Muốn viết được thi từ ca phú hay, thiên phú lẫn học thức đều không thể thiếu, thiên phú của lang quân nhà mình không thiếu, nhưng học thức là thứ phải dựa vào thời gian dài tích lũy mới có được.
Thôi thị có rất nhiều người làm thơ hay, nhưng bọn họ không cuồng ngạo như Vân Sơ, coi sáng tác thi từ ca phú đơn giản như thế.
Vân Na rốt cuộc đã đầu hàng rồi, mệt tới bò nhoài ra đất, tay vẫn nắm gậy của nó.
Con khỉ già lấy cái gậy bóng chày, chơi đùa trong tay một lúc, nói với Vân Sơ:" Thứ này rất thuận tay, phía trước nặng, phía sau nhẹ, đầu gậy đập xuống sẽ tăng lực lên chừng gấp đôi, thứ tốt đấy."
Vân Sơ nhận lấy gậy, múa một vòng lưu loát, thứ này y làm ra khi đi chăn cừu, qua vài lần cải tiến, cực kỳ vừa vặn:" Thứ này dùng gỗ chế tác tốt nhất, trước kia ta định làm một cái bằng sắt, sau phát hiện ra quá nặng, không dễ khống chế."
"Đúng vậy, gỗ có cái lợi của gỗ, ở Trường An đại bộ phận thời điểm không cần đánh nhau tới sống chết, dùng cái này là tốt nhất."
Thôi nương tử dẫn Vân Na đi tắm, Vân Sơ cùng Con khỉ già uống trà tán gẫu ở trung đình.
Bất tri bất giác nói tới Huyền Trang.
Huyền Trang trong miệng bọn họ sớm mất đi tính thần bí, Con khỉ già bận tâm là rốt cuộc Huyền Trang có gian díu với quốc chủ Đông Nữ Quốc không, ở Thiên Trúc khi đi qua nơi những nữ tử xinh đẹp tắm rửa có nhìn trộm không ...
Vân Sơ thì rất hứng thú với chuyện Huyền Trang trên đường đi về phía tây rốt cuộc nhận bao nhiêu đệ tử, Con khỉ già thì tính là tên đồ đệ mặt giống Lôi công, vậy một người mặt giống lợn, một người giống yêu quái, rốt cuộc có không?
"Có thời gian trong số tùy tùng của bọn ta có một người đen như than, tuy rất xấu, rất béo, nhưng không giống lợn. Còn về phần người giống yêu quái thì trên đời này nhiều lắm."
Vân Sơ nghe vậy thì bỏ đi chấp niệm của mình về Tây Dư Ký của Ngô Thừa Ân.
Khi đang nói chuyện thì Cừu Phì trông cửa lấy từ phía trước rất nhiều giỏ đặt trước mặt Vân Sơ.
Vén vải che trên giỏ, bên trong chứa đủ mọi thứ, đại bộ phận là món ăn.
Nhiều nhất là bánh táo, có bánh hấp trắng phau phau, có giỏ toàn bánh hồng, còn giỏ đựng tất, vòng cổ, đồ thêu. Những thứ này vừa nhìn đã biết là của phường dân tự làm, tặng lấy lòng lý trưởng.
Vân Sơ sai nhận hết, trả giỏ cho người ta, nhưng quà đáp lễ thì không có, bảo họ về nhà đợi tin, chuyện tuyển người sắp lên kế hoạch, ai cũng có cơ hội.